Khương Vân không đi lục soát hồn của Sơn Hùng, dù sao đối với tu sĩ Diệt Vực, hắn vẫn luôn có quá nhiều điều không hiểu rõ. Vạn nhất trong hồn của đối phương có giấu thủ đoạn phòng bị gì đó mà chính mình không cách nào phá giải, đến lúc đó ngược lại là cái được không bù đắp đủ cái mất, càng thêm phiền phức. Bởi vậy, hắn rõ ràng nhờ cậy huyễn thuật của Khương tộc, tạm thời mê hoặc thần trí của Sơn Hùng. Dưới tình huống này, đối mặt với bất kỳ vấn đề nào chính mình hỏi ra, Sơn Hùng cũng sẽ là biết gì nói nấy, không giấu giếm chút nào! Quả nhiên, nghe xong vấn đề của Khương Vân, Sơn Hùng lập tức không chút nghĩ ngợi đáp: "Bởi vì tộc nhân Tịch Diệt nhất tộc năm đó, từ Sơn Khôi tộc chúng ta cướp đi một kiện bảo vật cực kỳ trọng yếu!" "Mặc dù khi đó hắn nói là mượn, thậm chí còn lưu lại cho tộc ta một tia cảm giác lực có thể cảm nhận được Tịch Diệt chi lực, thế nhưng không được bao lâu, nhất tộc bọn hắn vậy mà liền biến mất." "Từ khi đó bắt đầu, tìm kiếm tộc nhân Tịch Diệt, tìm về kiện bảo vật này, liền đã trở thành mục tiêu đời đời kiếp kiếp của tộc nhân Sơn Khôi tộc ta." "Trong mỗi một thời đại tộc nhân của chúng ta, cũng đều sẽ có một người thu được tia cảm giác lực này!" "Thế hệ này, chính là do ta tới tìm kiếm!" Câu trả lời của Sơn Hùng cực kỳ tỉ mỉ, cũng khiến Khương Vân minh bạch đồng thời cảm thấy có chút ngoài ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5001440/chuong-1737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.