Mặc dù Nguyệt Tôn đã nói Nguyệt Như Hỏa không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tâm tư của Khương Vân sao mà tỉ mỉ. Sau khi biết được thực lực chân chính của Nguyệt Tôn cũng có thể vượt qua ba vị lão tổ của Nguyệt Linh tộc, hắn tự nhiên liền nghĩ đến sự phản loạn của Nguyệt Linh tộc, thậm chí bao gồm một loạt hành vi như Nguyệt Như Hỏa bị đưa tới chiến trường vực ngoại, sợ rằng đều là Nguyệt Tôn cố ý làm! Hổ dữ còn không ăn thịt con, nhưng Nguyệt Tôn ngay cả con gái ruột của mình cũng có thể dùng làm quân cờ để lợi dụng, điều này khiến Khương Vân thật sự không yên tâm về an nguy của Nguyệt Như Hỏa. Đối với yêu cầu mà Khương Vân đưa ra, trên khuôn mặt Nguyệt Tôn cũng lộ ra một tia do dự rồi mới gật đầu nói: "Có thể!" Nguyệt Như Hỏa cũng ở bên trong kiến trúc này. Ngay lúc này, nàng đang nằm trên một chiếc giường lớn, trên dưới quanh người bị nhất đoàn Nguyệt Linh chi hỏa phát tán ra hơi thở ấm áp bao vây lấy. Những ngọn lửa này sẽ không ngừng vọt ra thân thể của nàng, rồi lại từ trong thân thể của nàng vọt ra, tuần hoàn không ngừng. Mặc dù hai mắt Nguyệt Như Hỏa đóng chặt, ngủ mê bất tỉnh, nhưng sắc mặt lại hồng hào không ít, hơi thở đều đặn. Nhất là ở chỗ mi tâm, ấn ký vốn chỉ còn lại lớn nhỏ trăng non, bây giờ đã khôi phục một nửa, nhìn qua như là lâm vào ngủ say đồng dạng. Đích xác giống như Nguyệt Tôn đã nói, phải biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5001433/chuong-1730.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.