Nhìn Hoán Hư đang điên cuồng cười to trước mặt, cùng với Vô Định Hồn Hỏa khổng lồ vốn đứng ở trên mặt đất, lại đang từ từ bay lên không. Lại thêm những gì mình nhìn thấy trong thần thức, phía dưới mặt đất, từng đôi mắt đang không ngừng mở ra, Khương Vân biết, Hoán Hư thật sự đã hoàn toàn tránh thoát trói buộc của Vô Định Hồn Hỏa, thoát khỏi trói buộc của tòa ngục giam này. Tiếp theo, tất cả yêu thú sẽ toàn bộ thoát khốn mà ra! Lúc này, Vương Nguyên Trung vẫn luôn đứng bên ngoài Vô Định Hồn Hỏa đã đối diện Khương Vân lo lắng hô lớn nói: "Chạy mau đi!" Mặc dù Vương Nguyên Trung cũng không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy một màn cảnh tượng trước mắt này, nhưng cũng có thể ý thức được nguy hiểm sắp rớt xuống. Mặc dù hắn rất muốn chính mình xoay người chạy trốn, nhưng hắn cũng không dám thật sự cứ như vậy vứt bỏ Khương Vân không đoái. Dù sao độc và cái bóng trong thân thể mình, có trời mới biết khi nào sẽ phát tác, cho nên hắn chỉ có thể hi vọng Khương Vân có thể cùng chính mình cùng nhau chạy trốn. "Chạy!" Nghe tiếng hô của Vương Nguyên Trung, trên khuôn mặt Khương Vân lại lộ ra một vệt cười khổ, có thể chạy đến đâu! Liền tính chính mình hôm nay chạy rồi, nhưng không bao lâu, những yêu thú này sẽ ở dưới sự dẫn dắt của Hoán Hư, rời khỏi nơi đây, thậm chí rời khỏi thân thể Âm Linh Giới Thú, xuất hiện trong thiên địa. Đến lúc đó, ai cũng chạy không được!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5001140/chuong-1437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.