Hiểu rõ chân chính ý nghĩa của vạn vật hóa dược, bằng với việc mở ra cho Khương Vân một cánh cửa lớn thông hướng thế giới hoàn toàn mới, cũng khiến hắn hoàn toàn đắm chìm vào trong nghiên cứu về độc sương mù này. "Đây là Thiên Cực Khô, đây là Phong Sa Kim, đây là Tam Tài Ti..." Những phù văn hiện ra trong hạt sương mù, đã bị Khương Vân nhất nhất phân biệt ra. Chỉ tiếc, đến ngày thứ ba, Chiêm Cừu đám người bỗng nhiên cũng trở về trong sơn cốc, cũng khiến Khương Vân, người vẫn luôn dùng thần thức quan sát nhất cử nhất động của bọn hắn, không thể không rời khỏi không gian tầng sâu. Khương Vân lúc này, chẳng những trên khuôn mặt đã tái nhợt không còn một chút huyết sắc nào, mà còn nhiều ra một tia hắc khí không ngừng tới lui. Cả người hắn gần như ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, vô cùng hư nhược miễn cưỡng mở bừng mắt, nhìn mọi người. Tình huống của Khương Vân bị mọi người nhìn thấy, mọi người mặc dù không có đồng tình, nhưng lại có cảnh giác. Bởi vì một khi bọn hắn trúng độc, khẳng định cũng sẽ trở nên giống Khương Vân như vậy. Chiêm Cừu thở dài nói: "Khương đạo hữu, ngươi bây giờ cảm giác thế nào?" Khương Vân nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn không lên tiếng nói chuyện. Kỳ thật cũng căn bản không cần hắn lên tiếng, mỗi người có mặt đều có thể nhìn ra được, Khương Vân rõ ràng đã là độc khí công tâm, không bao lâu sẽ triệt để tử vong. Chiêm Cừu sau khi nhìn thật sâu Khương Vân một lát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5001100/chuong-1397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.