Sự xuất hiện của quang mang khiến sắc mặt Khổng Bổn Sơ và Khổng Học Hải không khỏi đồng thời biến đổi. Bọn họ dĩ nhiên biết quang mang này có ý nghĩa gì, chỉ là không nghĩ tới, quang mang lại sáng lên vào lúc này. Phụ tử Quan gia cũng ánh mắt nhìn về phía bóng người xuất hiện trong quang mang, duy chỉ có Tông Bạch vẫn là hai mắt nhắm chặt, không hề lay động. Quan Bằng khẽ mỉm cười nói: "Khổng gia các ngươi thật là hảo thủ đoạn, không ngờ trong đại sảnh này lại còn giấu giếm trận truyền tống, không phải là muốn thừa lúc chúng ta không chú ý, ám sát chúng ta sao?" Sắc mặt Khổng Học Hải cáu tiết, căn bản không hưởng ứng lời nói của Quan Bằng, mà là nhìn bóng người xông ra từ trong quang mang, tiếng lớn quát lớn: "Ngươi tới làm gì, thật là làm càn, mau cút ra ngoài cho ta!" Mà Khổng Bổn Sơ thì nhíu chặt mày, không động thanh sắc quét mắt nhìn một bức tường trong đại sảnh. Người đi ra, dĩ nhiên chính là Khổng Mộng! Thời khắc này Khổng Mộng sắc mặt đỏ bừng, thân thể run rẩy lấy, cũng không đi nhìn phụ thân của mình và lão tổ, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm phụ tử Quan Bằng. Trong mật thất, Khổng Mộng nghe rõ ràng tất cả mọi chuyện đối thoại, đối với sự vô sỉ của Quan gia và Tông Bạch, đã sớm vô cùng tức tối. Nhất là nhìn thấy phụ thân và lão tổ đều lâm vào tình thế khó xử, điều này khiến nàng thật sự là nhịn không được, lúc này mới bất chấp tất cả xông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/4996654/chuong-1249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.