Nghe được lời của sư phụ, trên mặt Khương Vân không khỏi lộ ra nụ cười. Mặc dù chính mình đã rất lâu không gặp sư phụ, nhưng sự quan tâm và chiếu cố của sư phụ đối với mình lại chưa từng giảm bớt! Đã như vậy, vậy mình cũng không thể làm sư phụ mất thể diện! Nhìn Lôi Bạo hiện giờ sau khi trải qua ba lần trọng thương của sư phụ, chẳng những thân chịu trọng thương, mà thực lực cũng đã suy giảm đi nhiều, Khương Vân đương nhiên sẽ không chạy trốn! Bất quá cũng ngay vào lúc này, Lôi Bạo đột nhiên từng ngụm từng ngụm thở hổn hển nói: "Cổ Bất Lão, ngươi cho rằng chỉ có ngươi có đệ tử, ta liền không có đệ tử sao!" "Khuynh Vũ, lại đây!" "Sư phụ!" Nghe được sư phụ gọi mình, Thẩm Khuynh Vũ trong lòng đang cảm động đến rơi nước mắt đối với sư phụ, vội vàng lớn tiếng đáp lời, một bước liền đến trước mặt Lôi Bạo, rất cung kính nói: "Sư phụ, vẫn là để đệ tử đối phó hắn đi!" Lôi Bạo cũng không để ý lời của Thẩm Khuynh Vũ, mà là nhìn hắn, trên mặt của hắn lộ ra một vệt nụ cười nói: "Khuynh Vũ, ngươi bái ta làm sư, đã có mấy vạn năm lâu rồi đi!" Thẩm Khuynh Vũ hơi sững sờ, hiển nhiên có chút không hiểu vì cái gì sư phụ lại muốn vào lúc này nói ra lời như vậy, nhưng vẫn gật đầu. Lôi Bạo thở dài nói: "Thời gian trôi qua thật nhanh a, năm đó ta mang ngươi trở về, ngươi vẫn là một hài tử bập bẹ học nói, bây giờ lại đã trở thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/4996615/chuong-1210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.