Mặc dù Khương Vân đích xác vừa mới bắt đầu hấp thu lôi đình trong lôi hải, nhưng có ấn ký Lôi Mẫu lưu lại trên trán hắn, hắn liền như là đã trở thành chủ nhân của mảnh lôi hải này, lôi đình bên trong tự nhiên cũng là thuộc về hắn. Chủ nhân muốn lấy đi đồ vật thuộc về mình, những người khác làm sao có thể chống lại. Cho nên, tất cả lôi đình mới ở dưới sự triệu hoán của Khương Vân, giống như vạn dòng chảy về một mối, trong ngắn ngủi mấy hơi thở đã tràn vào trong cơ thể hắn. Mà đối với chuyện phát sinh bên ngoài, hắn cũng toàn bộ nhìn rõ ràng. Nhất là hắn cũng chú ý tới Lôi Bất Phàm và chín tu sĩ toàn thân đều che giấu kín mít kia. Lúc trước hắn đã từ trong miệng Ngụy Hằng nghe nói Đạo Tôn muốn lấy đi chín danh ngạch lần này tiến vào Chính Đạo Lôi Hải, cho nên biết chín người này, tất nhiên chính là người do Đạo Tôn tuyển ra. Bây giờ lại nghe được thanh âm của Lôi Cức Thiên Chủ, hắn làm sao có thể không hiểu Lôi Cức Thiên Chủ hiển nhiên là không hi vọng mình tiếp tục hấp thu lôi đình chi lực. Thậm chí, hắn đều có thể đoán được, sở dĩ Lôi Cức Thiên Chủ không tự mình ra mặt, hẳn là bởi vì nể nang sự tồn tại của Lôi Mẫu, cho nên chỉ có thể khuyến khích những người khác tới đối phó mình. Không thể không nói, lời nói này của Lôi Cức Thiên Chủ đối với tất cả tu sĩ trong lôi hải đích xác có lực hấp dẫn cực lớn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/4996609/chuong-1204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.