Đối mặt với Mặc Trần Tử dương dương đắc ý, Khương Vân lạnh lùng nói: "Ta đích xác cần cầu người, nhưng cầu, không phải ngươi!" Mặc Trần Tử cười lạnh lấy nói: "Trong thiên hạ luận về Đan đạo, không ai có thể ở trên ta!" Trong lòng bàn tay của Khương Vân bỗng nhiên xuất hiện một khối mệnh thạch nói: "Khối mệnh thạch này, ngươi có nhận ra không!" Nhìn khối mệnh thạch hoàn hảo không chút tổn hại trong tay Khương Vân, biểu lộ trên mặt Mặc Trần Tử nhất thời đọng lại, trong miệng thì thào nói: "Không có khả năng, không có khả năng, hắn không có khả năng còn sống!" Đương nhiên, đây chính là mệnh thạch của Dược Thần! Năm đó trong Huyết Đạo giới, Diệp Thiên Thạch chính là bởi vì khối mệnh thạch này của sư phụ mình vẫn luôn hoàn hảo, cho nên mặc dù thọ nguyên của hắn đã sớm cạn kiệt, thế nhưng vẫn cứ tham sống sợ chết mà sống sót, vì chính là hi vọng một ngày kia có thể đi tìm được sư phụ. Chỉ tiếc, cuối cùng hắn cũng không thể đợi được ngày đó, cho nên đã đưa khối mệnh thạch này cho Khương Vân. Bây giờ, mệnh thạch vẫn còn nguyên vẹn, liền nói rõ Dược Thần vẫn còn sống! So với việc đi cầu Mặc Trần Tử xuất thủ cứu sống Tuyết Tình, Khương Vân không bằng đi tìm Dược Thần. Trình độ Đan đạo của Mặc Trần Tử dù cao hơn nữa, so với sư phụ của hắn, tất nhiên vẫn có chênh lệch. Bất quá, Khương Vân cũng đã làm hai tay chuẩn bị, cho nên hắn để Hình Ma phải bảo đảm Mặc Trần Tử muốn sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/4996513/chuong-1108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.