"Bằng hữu?" Lời nói này của Lữ Phiêu Miểu làm Hoang Quân Ngạn hơi nhăn mày nói: "Bằng hữu của Lữ huynh cũng ở đây xem xét thi đấu của tộc ta sao?" Lữ Phiêu Miểu cười nói: "Vị bằng hữu này của ta là một Hoang Vệ Trưởng trong Hoang quân quý tộc, cho nên nếu Hoang tộc trưởng không ngại, chúng ta muốn đến tiểu đội của vị bằng hữu kia, vì hắn reo hò trợ uy." Lời ấy vừa nói ra, tất cả mọi người nghe rất rõ ràng đồng thời, cũng cùng nhau lần thứ hai lâm vào chấn kinh! Bằng hữu của tộc trưởng và tế tự Luân Hồi tộc, vậy mà lại đảm nhiệm Hoang Vệ Trưởng trong đại quân Hoang tộc, rốt cuộc là ai? Ngay cả Hoang Quân Ngạn cũng là sững sờ nói: "Không biết bằng hữu của hai vị, gọi là gì?" "Khương Vân!" Cái tên này từ trong miệng Lữ Phiêu Miểu nói ra, đối với tu sĩ ngoại tộc mà nói không có ý nghĩa gì. Thế nhưng đối với một số người trong Hoang tộc mà nói, lại giống như tiếng sấm nổ vang trong lòng bọn hắn, trên khuôn mặt càng là lộ ra các loại thần sắc. Ví dụ như Hoang Vĩnh Phong và Hoang Khôn, Hoang Vũ và Y Chính đám người! Chỉ bất quá, cái trước lộ ra là chấn kinh, mà người sau lộ ra chính là kinh hỉ! Đừng nói bọn hắn, thậm chí ngay cả Liệt Dã, người thủy chung không ai để ý tới, cùng với Hoang Quân Ngạn và Hoang lão, sau khi nghe được cái tên này, thân thể đều hơi run lên. Bọn hắn tự nhiên biết Khương Vân là ai, chỉ là ai cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/4996344/chuong-939.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.