Chẳng trách Lưu Bằng lại không quan tâm ở đây, nguyên lai là bị người ta đánh! Mặc dù Khương Vân không biết, rốt cuộc là ai đã đánh Lưu Bằng, nhưng Lưu Bằng bây giờ đã là đệ tử của mình, vậy cho dù là Lưu Chấn Đông, cho dù là lão tổ của Lưu gia, trước khi không có sự cho phép của mình, cũng không thể đụng vào Lưu Bằng một ngón tay! Khương Vân từ sư phụ hắn có lẽ không học được quá nhiều thứ, nhưng cái tính tình bao che khuyết điểm này, tuyệt đối là tiếp thu toàn bộ, hơn nữa còn có phần hơn chứ không kém. Nghe được lời nói rõ ràng mang theo sự nghiêm khắc hiếm thấy của Khương Vân, Lưu Bằng nhất thời bị dọa đến, đứng đó tay chân luống cuống, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu, ấp úng nói: "Sư phụ, con, con!" Khương Vân rõ ràng trực tiếp chỉ rõ nói: "Mặt của ngươi thế nào!" Thân thể Lưu Bằng run rẩy một cái nói: "Không có gì, con ngã rồi..." Không đợi Lưu Bằng nói xong, Khương Vân đã lạnh giọng ngắt lời nói: "Lưu Bằng, mặc dù môn phái chúng ta không có môn quy đặc biệt gì, nhưng nói dối, lại là điều ta không thích!" "Phịch" một tiếng, Lưu Bằng thẳng tắp té quỵ trên đất, biết sư phụ là động chân khí, nào còn dám giấu giếm, vội vàng đáp: "Sư phụ, hai ngày trước, Kiều gia lại lần nữa dẫn người đến, hơn nữa xông vào nơi này, đệ tử vô năng, không thể cản được bọn họ." "Kiều gia!" Nghe được hai chữ này, hai mắt Khương Vân không khỏi hơi nhắm lại, sâu trong đáy mắt, nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/4996135/chuong-730.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.