Trong Sơn Hải Giới, yêu thú một khi đạt tới Động Thiên Cảnh đều có thể miệng nói tiếng người. Trong Đạo Ngục này, mặc dù Khương Vân không biết yêu thú có thể hay không nói chuyện, nhưng ít nhất cũng nên có thần trí, có thể giao tiếp. Thế nhưng, Hỏa Điểu lại vẫn không ngó ngàng tới Khương Vân, sau khi ngửa mặt lên trời ợ một cái no nê, hỏa diễm bốc cháy trên người nó vậy mà cùng nhau hóa thành lông vũ màu đỏ, khiến nó lúc này thoạt nhìn giống như loài chim bình thường. Ngay khi Hỏa Điểu mở to ra cánh, hiển nhiên là chuẩn bị xoay người rời đi, Khương Vân lại không động thanh sắc mở ra lòng bàn tay, trong lòng bàn tay có ba viên Thú Đan! Lúc đó Liễu Thiên Nhân cùng các yêu tộc khác rời khỏi Thập Vạn Mãng Sơn, Phương Mãng gần như giao toàn bộ những vật phẩm mình cất giữ trong Mãng Sơn những năm này cho bọn hắn đưa cho Khương Vân. Mặc dù tám năm không đường về, khiến Khương Vân dùng hết không ít, nhưng trên người mình vẫn còn lại một chút. Nhất là Thú Đan, càng là gần như chưa từng động dùng qua, ít nhất còn nhiều đến mấy chục vạn viên. Nhìn thấy Thú Đan trên tay Khương Vân, cánh của Hỏa Điểu vừa mới mở ra nhất thời tạm nghỉ ở trên không. Mặc dù bụng của nó đã gồ cao lên, nhưng trong ánh mắt lại y nguyên lộ ra vẻ tham lam. "Đây là một con háu ăn!" Trong lòng Khương Vân đưa ra đánh giá chuẩn xác đối với Hỏa Điểu, đồng thời run tay vung lên, liền thấy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/4996115/chuong-710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.