Lần trước, khi Khương Vân đối mặt với Thiên Nhan, bên cạnh hắn có ba vị sư huynh sư tỷ, có sư phụ ở bên, thế nhưng bây giờ, hắn lại chỉ có một mình, nằm trong một mảnh phế tích. Khương Vân nhìn Thiên Nhan, Thiên Nhan cũng đang nhìn Khương Vân, trên khuôn mặt già nua kia không có một chút biểu cảm nào, khiến người ta căn bản nhìn không ra hỉ nộ ái ố của nó. Mặc dù thân thể Khương Vân đã không thể di chuyển, nhưng trong trí óc hắn vẫn đang nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ, suy tư phương pháp tự cứu. Hắn biết Thiên đạo sẽ không bỏ qua chính mình, chính mình cũng không sợ chết, chỉ là bây giờ, hắn không thể chết! Vấn Đạo Tông đang đợi hắn, Mười Vạn Mãnh Sơn cũng đang đợi hắn. Nếu hắn chết tại đây, vậy thì trong Sơn Hải Giới, sẽ thật sự không còn Vấn Đạo Tông, sẽ không còn Mười Vạn Mãnh Sơn, cho nên hắn phải sống sót. Cuối cùng, đi cùng với một chữ mơ hồ được Thiên Nhan phun ra từ trong miệng. Một chữ vừa ra khỏi miệng, nhất thời hóa thành một đạo lôi đình màu đen giống như thác nước, hướng về phía Khương Vân đang nằm trên đại địa, ầm ầm rơi xuống! Nhìn lôi đình, trên khuôn mặt Khương Vân lộ ra một tia bất đắc dĩ và vẻ không cam lòng. Hắn căn bản không có bất kỳ biện pháp nào để tránh ra, càng không khả năng chịu được một kích lôi đình này. "Lần này, thật sự phải chết rồi!" Thế nhưng, mắt thấy lôi đình màu đen sắp bổ trúng Khương Vân, một con chim lớn màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/4995989/chuong-584.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.