Thuận theo thanh âm già nua trong đầu đột nhiên biến mất, thân thể của Khương Vân cũng nhất thời đột nhiên run lên, dùng sức mở bừng hai mắt, trong mắt lộ ra vẻ kinh hỉ và nghi hoặc! Bởi vì, hắn có thể nghe ra, thanh âm già nua này, không phải người khác, rõ ràng đúng là gia gia Khương Vạn Lý của mình! Hắn rời khỏi Mang Sơn đã gần bốn năm rồi, bây giờ thậm chí cũng có thể tính là đã rời khỏi Sơn Hải Giới, nhưng mà không nghĩ đến ở chỗ này, vậy mà có thể nghe được thanh âm của gia gia, tự nhiên khiến hắn cảm thấy kinh hỉ. Chỉ bất quá, hắn cũng biết lời của gia gia cũng không nói hết, cho nên cảm thấy nghi hoặc không hiểu, gia gia đến tột cùng là muốn mình cẩn thận cái gì sau đó? "Khương sư huynh!" Ngay lúc này, bên tai của Khương Vân vang lên thanh âm rõ ràng thở phào một hơi của Đường Nghị và Lư Hữu Dung, khiến hắn cuối cùng bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn về phía hai người. Mặc dù hai người này đã cố gắng che giấu cảm xúc của mình, thế nhưng Khương Vân lại nhạy cảm bắt được vài phần sợ hãi ẩn sâu trong mắt hai người. Điều này khiến trong lòng của hắn khẽ động, thần thức lập tức hướng lấy bốn phía lan tràn ra, sau khi thoáng chốc quét qua, cả người nhất thời cứng đờ. Hiển nhiên, hắn cũng nhìn thấy vô số khối mệnh linh thạch rải rác trên đại địa, khiến hắn đều hoa mắt. Cứ thế hắn lại lần nữa quay đầu nhìn về phía hai người Đường Nghị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/4995798/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.