Mặc dù thân ảnh của Dược Thần đã biến mất, thế nhưng thanh âm của hắn vẫn cứ vang vọng giữa thiên địa, vang vọng trong trí óc của tất cả người Dược Thần Tông. Truyền thừa đã truyền, Dược đạo không cô độc! Tông chủ hút một hơi thật sâu, lên tiếng nói: "Có người, đã kiếm được truyền thừa hoàn chỉnh!" Lời nói này tuy nhẹ, thế nhưng cũng rõ ràng rơi vào trong tai của mỗi người, cũng làm cho thân thể của bọn hắn đồng loạt chấn động, đột nhiên xoay người, nhìn về phía tòa Lô Phong treo ngược trên bầu trời. Không biết khi nào, màn ánh sáng lớn kia đã biến mất không còn tăm tích, cho nên làm cho bọn hắn không thể lại nhìn thấy tình hình bên trong truyền thừa chi địa. Bởi vậy bọn hắn chỉ có thể ở trong lòng suy đoán, đến cùng là ai, đã kiếm được truyền thừa hoàn chỉnh. Mai Bất Cổ? Quan Nhất Minh? Tiêu Tranh? Hoặc là… Khương Vân! ... Khương Vân thời khắc này, chỉ cảm thấy đầu của mình tựa hồ cũng đều muốn nổ tung ra. Bởi vì đoàn ánh sáng màu sắc kia mà Dược Thần đưa cho hắn, chính là truyền thừa hoàn chỉnh của Dược Thần! Truyền thừa hoàn chỉnh, đã bao hàm tâm đắc nghiên cứu về dược đạo của Dược Thần cả đời cùng vô số tri thức dược đạo, cực kỳ khổng lồ mênh mông. Cho dù dược đạo tạo nghệ của Khương Vân cũng không thấp, thế nhưng đột nhiên có như thế nhiều văn tự ký ức tràn vào, nhất thời, nhưng cũng làm cho hắn có chút không thể tiếp nhận. Bất quá, mặc dù trong trí óc thừa nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/4995722/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.