Nhìn Khương Vân trấn định tự nhiên, nghe những lời hắn nói, mặc dù Kim Dật Phi thân là cao thủ Đạo Linh cảnh, thế nhưng trong lòng hắn lại bỗng nhiên xuất hiện một tia chần chờ mà nói ra ngay cả chính hắn cũng không tin. Thậm chí, hắn cũng ngừng bước chân, có chút không dám tới gần Khương Vân! Cả đời hắn, trải qua hơn ngàn năm tuế nguyệt, có thể trở thành cường giả Đạo Linh, trên hai bàn tay đã sớm thấm đầy máu tươi chồng chất, sinh linh chết tại trong tay hắn càng là vô số. Tự nhiên, hắn cũng từng kiến thức qua các loại phản ứng mà mỗi người biểu hiện ra khi đối mặt với chính mình vào thời khắc cuối cùng. Có sợ hãi, có không sợ hãi, có ra vẻ trấn định, có gượng cười vui vẻ, mà bất kể như thế nào, hắn luôn có thể dễ dàng xem thấu những thứ sâu nhất trong đáy lòng của những sinh linh này. Nhưng bây giờ đối mặt Khương Vân, hắn lại phát hiện chính mình lại căn bản nhìn không thấu tiểu tử nhân loại này bất quá chỉ có Phúc Địa nhất trọng. Điều duy nhất có thể xác định, chính là sự trấn định của Khương Vân, không phải là giả vờ! Trừ thực lực bản thân không tầm thường ra, Kim Dật Phi có thể đi đến hôm nay, cũng có liên quan đến tính cách của hắn mang theo chút cẩn thận. Hắn chưa bao giờ khinh thường đối thủ của mình, ngược lại, những người từng khinh thường hắn, lại đều đã hóa thành bạch cốt, chôn sâu ở phía dưới mặt đất. Nhưng, cho dù với kinh nghiệm nhân sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/4995635/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.