Nghĩ đến đây, Khương Vân nhìn thật sâu Thạch yêu một cái, mặc dù không đi về phía hắn, nhưng cũng khiến Thạch yêu sợ đến cả người run rẩy. Lần trước suýt bị Khương Vân giết chết, vốn đã khiến trong lòng Thạch yêu có sự nể nang sâu sắc đối với Khương Vân. Mà ánh mắt lúc này, càng khiến hắn có thể cảm giác được rõ ràng, Khương Vân rõ ràng là đã để mắt tới mình. Khương Vân đương nhiên biết sự tình có nhẹ nặng gấp chậm, thiên phú Trần Quy của Thạch yêu cố nhiên rất có hấp dẫn, nhưng hôm nay càng quan trọng hơn, là nhanh chóng giúp đỡ Tuyết tộc vượt qua nguy hiểm hôm nay. Còn như Thạch yêu, cho dù hôm nay bị hắn chạy trốn, chỉ cần không chết, ngày sau cũng luôn có lúc có thể gặp lại! Khương Vân thu hồi ánh mắt, thân hình bỗng dưng xông thẳng lên trời, lăng không mà đứng, như chiếu cố nhìn xuống đại địa phía dưới, trên khuôn mặt lộ ra một tia hài lòng. Bây giờ, hắn cuối cùng cũng có thể phi hành rồi! Lông mày Tuyết tộc A công vẫn nhăn lại nói: "Hắn đích xác là đã bước vào Phúc Địa cảnh, nếu không không có khả năng sẽ phi hành! Bước vào Phúc Địa cảnh, lại không ngưng tụ Phúc Địa, hơn nữa nói kém một chỗ Phúc Địa, chẳng lẽ, hắn không chỉ có một chỗ Phúc Địa?" Khương Vân đang ở trên không, đột nhiên phát ra một tiếng trường khiếu, ngay lập tức thở ra một hơi rồi lên tiếng nói: "Tất cả Tuyết tộc, lập tức đến chỗ ta!" Tiếng vang chấn động trời xanh, từ xa truyền khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/4995607/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.