Ngay khi Khương Vân đưa tay tiếp lấy bông tuyết rơi vào lòng bàn tay, Cổ Bất Lão đang khoanh chân ngồi trên tòa thành La gia, một lần nữa mở bừng mắt. Đồng thời lặng lẽ thở ra một hơi, trên mặt non nớt kia, cũng loáng qua một tia yên tâm khó mà phát hiện. Nhưng ngay lập tức, hắn liền nhăn mày, tự lẩm bẩm nói: "Cái tiểu tử này, vậy mà lại chạy đến Bắc Sơn Châu rồi! Cứ chạy loạn xạ tới lui như vậy, đến lúc đó có thể về kịp hay không?" "Bất quá, chỉ cần người không sao là tốt rồi!" Nói xong, Cổ Bất Lão đứng lên chuẩn bị rời đi, thế nhưng bỗng nhiên ánh mắt ngưng lại, nhìn về phía tòa thành La gia phía dưới, lạnh lùng nói: "Mặc dù lão tứ không sao, thế nhưng cứ dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy, cũng không phải phong cách của ta Cổ Bất Lão a!" Giọng nói vừa dứt, Cổ Bất Lão bước ra một bước, bất ngờ bỏ qua Nghịch Yêu Kiều, bỏ qua tất cả phòng ngự của La gia, trực tiếp xuất hiện trong mắt trái của pho tượng La gia, xuất hiện trước mặt La Thanh. "Ngươi..." Cổ Bất Lão đột nhiên xuất hiện, sợ đến mức cả người La Thanh trực tiếp nhảy dựng lên, trên thân thể càng là trong chớp mắt, bộc phát ra một cỗ hơi thở cường đại. Mà ở dưới sự bao khỏa của hơi thở này, trên mặt của hắn bất ngờ bắt đầu có vảy hiện ra. Thậm chí, trên đỉnh đầu của hắn, miễn cưỡng đâm ra hai chi sừng thô to xoắn xuýt. Chỉ bất quá, chỉ có một chi sừng là hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/4995585/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.