Tám người chia thành hai phần, ba người xông về phía Khương Vân, năm người còn lại thì xông về phía Tiêu Tranh và bọn họ. Đến thời khắc này, Tiêu Tranh và bọn họ không thể không hiểu Bách Thảo Cốc muốn giết người diệt khẩu! Sắc mặt Lưu Hạo nhất thời đại biến, hai tay giơ cao kinh hô nói: "Hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi, Phùng đạo hữu, Phùng tiền bối, chúng ta là người của Dược Thần tông, chúng ta không nhận ra Khương Vân!" "Lưu Hạo!" Nhìn thấy một màn này, Tiêu Tranh tức đến mức hàm răng đều nhanh muốn cắn nát, một khuôn mặt hận rèn sắt không thành thép, chính mình sao lại có một sư đệ như vậy! Nhưng lại tại lúc này, trong tám người kia đã có ba người vây lại Khương Vân, năm người khác lại đã xông đến bên cạnh bọn họ, Lưu Hạo là người đầu tiên chịu trận, nguy hiểm nhất. Dưới tình thế cấp bách, Tiêu Tranh cũng không thể thấy chết mà không cứu, tay áo lớn vung lên, chiếc đỉnh lớn kia đột nhiên bay lên thật cao, ngọn lửa màu hồng phát ra từ bên trong, đã được phủ lên một tầng tử quang, hiển nhiên là nhiệt độ đã đạt tới cực hạn, khiến chiếc đỉnh lớn kia đều trở nên lờ mờ phát hồng, ầm ầm đánh tới năm người kia. Cùng lúc đó, Tạ Tiểu Dung nhanh chân tiến lên, một cái liền lôi Lưu Hạo trở về. "Hai người các ngươi đi trước!" Tiêu Tranh cũng bước ra một bước, cản hai người ở phía sau, một mình đối mặt năm tu sĩ tạm thời bị chiếc đỉnh lớn kia cản lại. "Đi đi đi!" Lưu Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/4995567/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.