"Ngươi lại thua rồi!"
Trong sự hoàn toàn tĩnh mịch, tiếng của Khương Vân lại vang lên.
Bốn chữ nhẹ bẫng, lại như bốn đạo kinh lôi, nặng nề bổ xuống trong lòng mỗi người, nhất là chữ "lại" kia, đối với Phong Vô Kỵ mà nói, càng là sự trần trụi sỉ nhục.
"Giỏi lắm, Vân oa tử!"
"Giết hắn đi, giết hắn đi!"
Dân làng Khương thôn vừa hoàn hồn lập tức sôi trào, từng người một hoan hô kêu to, thậm chí hi vọng Khương Vân giết Phong Vô Kỵ.
Một lần đánh lén, một lần thua không chịu nhận, ai cũng nhìn ra được, Phong Vô Kỵ làm người cực kỳ âm hiểm, nếu như thả hắn, hậu hoạn vô cùng, lại thêm hắn dù sao cũng phá hoại quy củ của Mang Sơn, cho dù giết hắn, người Phong thôn cũng không có gì để nói.
"Khương Vân, ngươi dám!"
Phong Lăng lại nóng nảy, rống to một tiếng đã dẫn tất cả người Phong thôn xông tới, mà Khương Vân hơi trầm ngâm xong, chủy thủ vừa thu lại, nhưng một tay khác lại ra quyền như gió.
Một tiếng "ầm", nắm đấm hung hăng nện ở trên lồng ngực của Phong Vô Kỵ, trực tiếp đập hắn bay ra ngoài, mà Khương Vân cũng thừa cơ chân khẽ nhón, thân hình lùi lại mấy trượng.
"Khương Vân!"
Thấy Phong Vô Kỵ lại bị Khương Vân một quyền đập bay, mắt của Phong Lăng đều nhanh muốn lồi ra khỏi hốc mắt, thậm chí cũng không đi đón Phong Vô Kỵ, mà là trực tiếp xông về phía Khương Vân.
Lúc này, Khương Vạn Lý cuối cùng cũng mở miệng nói: "Phong Lăng, nếu như ngươi còn dám làm loạn, ở trong Mang Sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/4946135/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.