Sau hồi lâm trận cả hai đều mang trên mặt thỏa mãn say giấc nồng, đến tầm trưa Hoa Ngọc Khanh tỉnh đầu tiên, nàng cảm thấy trong người có một cỗ nội lực rất sung mãn chạy toàn kinh mạch, nàng có linh ứng rằng công lực bây giờ tăng lên rất nhiều, câu hỏi nàng đặt ra có phải là do vữa nãy làm "chuyện đó" với Dịch Phong không?
-Kỳ lạ, Tịch Liên Thần Công đã lên đến tầng 8, ta ngỡ rằng phải mất thêm 5 năm nữa chứ? Không nghĩ là làm chuyện ấy với tên kia là có thu hoạch bất ngờ.
Vừa đứng dậy bước đi, nàng bất giác cảm thấy hạ thể đau rát, cái tên khốn kia đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc mà. Hừ! Vừa nghĩ nàng vừa tức giận gầm gừ nhẹ. Nhưng có lẽ ngay cả bản thân nàng cũng không phát giác, vào giây phút này, trên mặt nàng tràn đầy yêu thương. Dịch Phong phát giác mỹ nhân trong tay đã tỉnh dậy, hắn khẽ cười nhìn ngọc thể đang lõa lồ trước mặt, ánh mắt như sói muốn vồ lấy mà chiến tiếp nhưng Hoa Ngọc Khanh không để hắn toại nguyện.
Dịch Phong tiếc rẻ nhưng nhân cơ hội giúp Hoa Ngọc Khanh mặc y phục không tránh được va chạm thân thể khiến hắn lửa dục bừng thịnh nhưng nghĩ đến nàng vừa phá thân nên đành ép xuống chờ dịp khác.
-Dịch lang.
-Sao vậy?
-Sự thanh bạch của ta đều trao cho chàng hết rồi, sau này chàng muốn đối đãi với ta như thế nào đây?
Tuy rằng Dịch Phong còn nhỏ hơn Hoa Ngọc Khanh 2 tuổi nhưng mấy chuyện về nữ nhân, hắn cũng gọi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gia-ba-vuong/78726/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.