-Thả ta ra....thả ta ra.
Lâm Vũ vùng vẫy cố gắng thoát khỏi Tam Trọng, hắn đang đè nàng ra giường dùng sức áp chế nàng mặc cho những tiếng la hét vô nghĩa.
-Tam Trọng, thả Lâm Vũ ra.
Ngô Chúc hét lớn chỉ tay vào Tam Trọng, hắn bước chân nhưng không hiểu sao phía dưới chân như có lực hút mạnh dị thường, hắn không tài nào di chuyển được.
Lại nhìn Lâm Vũ đang bị Tam Trọng tận sức nhấm nháp cơ thể, cả người hắn bị bao trùm màn đêm hắn bất lực hét lớn.
-Không!!!!
Ngô Chúc mở bừng mắt, hóa ra là hắn mơ, là một giấc mở ác mộng, lại nhìn xung quanh là căn phòng hắn thuê nghi ngút mùi thuốc đắng, hắn nghĩ là ai để đưa mình về đây chắc chỉ có thể là Dịch Phong. Vậy còn Lâm Vũ thì sao, nàng ở đâu, nhưng câu hỏi hiện lên trong đầu, Ngô Chúc gượng dậy nhưng cơn đau ở ngực nhói lên đến buốt óc.
Tiếng cửa phòng vừa đúng lúc mở ra, một thân ảnh quen thuộc với hắn- Lâm Vũ, nàng nhìn Ngô Chúc tỉnh lại, nước mắt đã nhanh rơi trên mặt.
Nàng cũng không biết phải nói sao, bởi vì tất cả những điều này đều do sai lầm của nàng gây nên. Bây giờ trong lòng Lâm Vũ chỉ có một hy vọng duy nhất, chính là Ngô Chúc có thể bình yên vô sự. Đến lúc đó nàng và hắn sẽ kiếm một địa phương không người, cùng hắn ẩn cư, báo đáp thật tốt tình yêu của hắn, vì hắn mà sinh con đẻ cái, cả đời nghe theo lời hắn nói, tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gia-ba-vuong/2009023/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.