Tạ Vấn Thiên chắc là không biết bởi vì một câu của người khác mà mất đi địa thế, đương nhiên, cậu cũng nhận ra thâm ý trong câu “Lão bà” của Ngụy Cửu. Làm điều giáo sư có một điều phi thường trọng yếu, chính là phải bình tĩnh.
Cho nên cỏ lau Tạ Vấn Thiên này chỉ hơi lao đao một chút, rất nhanh liền yên tĩnh trở lại.
Cậu ra khỏi Ngụy gia, đứng thẳng, sử dụng mị lực thoạt nhìn có chút hấp dẫn, có chút kiên định của nam nhân.
“Tôi nói Cửu ca, cơm ngon lắm, mau ăn đi.”
Không ngoài sở liệu của Tạ Vấn Thiên, biểu tình của Ngụy Cửu có chút mất mác, tựa như một tiểu hài tử nói dối bị người khác vạch trần vậy, thần tình không được tự nhiên.
“Tôi không đói bụng…” Ngụy Cửu lại ngã xuống, khôi phục tới rồi “Phá búp bê vải” bàn đích trạng thái.
Hắn nghĩ mình đại khái thực sự là bị bệnh, nhưng hắn không biết Tạ Vấn Thiên có phải là căn bệnh của mình hay không.
Tiểu Ngụy cùng Tạ Vấn Thiên ngồi trước bàn trà, một người một tô mì to, mặt trên còn có chân gà hun khói cùng trứng chiên.
“Bạch tuộc thúc thúc, cái này ăn ngon thật!” Tiểu Ngụy lau miệng, đối với trù nghệ của Tạ Vấn Thiên khen không dứt miệng.
Tạ Vấn Thiên miệng đầy thức ăn, đối với biệt hiệu mà Tiểu Ngụy đặt cho mình vẫn phi thường chú ý. Cậu than thở vài câu, nhưng Tiểu Ngụy một câu cũng không nghe rõ, còn hỏi ngược lại cậu, “Bạch tuộc thúc thúc, chú đang nói gì vậy a, con nghe không rõ!”
Sau khi buồn vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-duc-nghe-nghiep-cua-dieu-giao-su/20802/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.