Vào ngày Hội Thể Thao của trường, Lâm Tuân đã dùng quả bóng rổ để đánh tôi, trước toàn trường và ra lệnh cho tôi phải mua cho hắn ta một chai nước. Vốn dĩ tôi không trách hắn ta đã đối xử với tôi như vậy, nếu chuyện đó xảy ra trước đây, chắc tôi đã phải dạy dỗ cho nó một bài học rồi.
Lâm Tuân là con trai của cha dượng tôi, nhỏ hơn tôi hai tháng, khi mẹ tôi cưới bố hắn đã nói với tôi: "Sau này nó sẽ là em trai con, từ nhỏ đã không có mẹ, Lâm Tuân rất đáng thương. Con nên cố gắng hết sức để hai đứa hoà thuận, nhường được thì cứ nhường. Kiều Kiều là cô gái hiền lành nhất trong nhà chúng ta, luôn nghe lời mẹ phải không nè?"
Tôi đã bị mẹ tôi giáo huấn những điều như thế từ khi còn bé. Cho nên từ khi vào cấp ba, tôi luôn nhường Lâm Tuân, nhưng đm hắn ta được voi thì đòi luôn cả Hai Bà Trưng. Hắn lúc nào cũng ra lệnh cho tôi, không được tiết lộ mối quan hệ của chúng tôi ở trường.
Không hiểu sao tôi thường ngoan ngoãn nhận lệnh của mẹ, mang cho hắn ta hộp cơm trưa, quần áo, v.v… Lâu dần, cả trường lan truyền tin đồn tôi là "Cờ hó trung thành” của Lâm Tuân. Tôi đã nhịn hắn ta suốt hai năm, nhưng hôm nay tôi không muốn nhịn nữa.
Tôi nhặt quả bóng rổ lên và đi về phía hắn, đám con trai xung quanh Lâm Tuân cười nhạo tôi, như một con ngốc:
"Cún con của mày ngoan ghê, còn biết cách lượm bóng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-duc-cua-toi-chi-dang-166-ty/2753170/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.