07
Lâm Tuân về nhà lúc mười một giờ đêm, hắn đi vào bếp một chẳng nhẹ nhàng chút nào. Hắn ta đến mở tủ lạnh để tìm đồ ăn nhưng lại không thấy gì. Hắn ta tức giận hét lên như một thằng điên: "Dì Lý!"
Tôi vừa ngáp vừa đi ra chặn những lời hò hét khùng điên của Lâm Tuân: "Giờ này còn hét lên cái gì? Cậu không sợ ma bắt cậu đi à?"
Hắn ta nhìn chằm chằm vào tôi, lông mày nhíu chặt, khoé môi run lên: "Hôm nay cậu có nấu ăn không, có đồ ăn gì còn trong bếp không?"
Tôi nghe và trả lời nhẹ nhàng nhất có thể vì đang bận nhịn cười rồi: "Hôm nay mẹ tăng ca nên không nấu được, tôi chỉ nấu được cơm."
"Còn cơm thì sao?"
"Không ai ăn nên bỏ thùng rác rồi."
Lâm Tuân không thể tin được, khi hắn mở thùng rác, mắt như sắp rớt vào trong đó luôn. Hắn chỉ vào thùng rác, khuôn mặt hắn ta lúc xanh lúc trắng: "Cậu cố ý đúng không?"
"Đúng."
"Tại sao?"
"Không ai có nhiệm vụ phải nấu cho cậu đâu, có tiền chơi game thì tự mà mua ăn đi, ai rảnh! À, còn đồ ăn này là tiền của bà đây, thích thì bà bỏ, ok."
Tôi lấy một hộp sữa từ tủ lạnh như thường lệ và đặt nó vào lò vi sóng để làm nóng. Trong quá trình chờ đợi, tôi đánh giá biểu hiện của Lâm Tuân như thể ăn phải cớt ruồi, buồn cười muốn té ghế.
Lâm Tuân đã rất tức giận: "Mẹ nó, tao đã không ăn một ngày, bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-duc-cua-toi-chi-dang-166-ty/2753164/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.