11
Thấy tôi tội nghiệp, nên đồng bọn của hắn cũng bỏ qua cho tôi, nhưng tin tức đã lan ra khắp trường nhanh như một cơn gió.
Vào buổi chiều, tôi đã yêu cầu nhũng thím đánh tôi hôm qua trả lại, chiếc áo khoác đồng phục của tôi. Có thể là tin đồn hai ngày qua đã thêm mắm dặm muối rất kinh khủng, khi bọn họ nhìn thấy tôi, họ đã nhìn tôi bằng ánh mắt khác.
Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Tuân và nhóm anh em của hắn vội vã như một cơn gió. Tôi vẫn đi chầm chậm đến cổng trường, chắc chắn tài xế đã bị hắn giành mất, mà không sao tôi đây sẽ đi taxi.
Tôi đảo mắt, giơ tay dừng một chiếc taxi: "Đi đến trung gian bất động sản của Hoành Điền."
Trung gian bất động sản Hoành Điền là trung tâm động sản lớn nhất trong thành phố. Tôi bước vào sảnh và đến quầy lễ tân để tìm người giới thiệu: "Chị gái, em cần một người giới thiệu giúp em mấy căn nhà được không? Em muốn mua một ngôi nhà."
Quầy lễ tân choáng váng và hỏi tôi nghi ngờ, "Em đủ tuổi chưa?"
Tôi lấy thẻ căn cước rồi đưa cho chị ấy: "Em muốn mua một biệt thự, có thêm vườn trái cây càng tốt."
Trước khi tôi đến, tôi cũng đã đến ngân hàng bên cạnh công ty để kiểm tra tiền. Vì vậy, để không mơ mộng thì nên mua gì đó để giành vàng, nhà,... tốt hơn là biến số tiền này thành tài sản của tôi.
Chị gái lễ tân sau khi xem xong giấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-duc-cua-toi-chi-dang-166-ty/2753161/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.