"Tôi không đồng ý." Bạch Trạch cau mày nén lửa giận trong lòng.
"Đạo diễn Bạch, cái này có gì mà không được?" Một người đàn ông trung niên xoa xoa đôi bàn tay. "Nếu có Thiệu Mặc Sâm, bộ phim này làm gì còn phải lo doanh thu phòng vé."
"Anh ta không hợp."
"Anh ấy còn chưa tới thử vai, sao anh lại bảo không hợp?" Có người xen miệng.
Sớm đã có người không hợp mắt với bộ dạng Bạch Trạch lạnh mặt lạnh tâm, lầm bầm lầu bầu phụ họa theo.
Bạch Trạch liếc nhìn bọn họ, lạnh lùng nói. "Lư tổng bảo tôi là người có quyền quyết định cuối cùng, hi vọng mọi người còn nhớ rõ lời nói đó."
Một câu nói làm bầu không khí trong phòng yên lặng.
"Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc." Người đàn ông trung niên là người đầu tiên đứng lên.
Bạch Trạch đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, cậu bắt đầu hối hận vì đồng ý lời khẩn cầu của Lư Hiên rồi.
"Đạo diễn Ngô, anh xem đi, chuyện này nên làm sao?" Có người châm thuốc cho người đàn ông trung niên.
Ngô Càn lộ ra ánh mắt khinh bỉ. "Cậu ta coi mình là ai? Lư tổng giao cả bộ phim này cho cậu ta, ai biết hai người đó có gì mờ ám không?" Vừa nói vừa làm ra một động tác thô bỉ.
Người đàn ông châm thuốc lá cười gượng, trong lòng cũng không ưa Ngô Càn. Tuy nói rằng Bạch Trạch khó tiếp chuyện nhưng lại có thực lực, hằng năm đều ẵm giải thưởng về tay, Ngô Càn chỉ là con người ngu ngốc, chuyện xấu khiến cho mấy tờ báo lớn nhỏ viết ba ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-dien-cau-no-toi-mot-giai-cp-xuat-sac-nhat/202330/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.