"Anh Thiệu."
"Sao thế?" Thiệu Mặc Sâm cắm tai nghe vào điện thoại.
Biểu cảm của Hứa Thành Dục sắp không giữ nổi nữa, cả đoạn đường im lặng không nói gì thì thôi, bây giờ còn cắm tai nghe nghe nhạc, thật sự là không để cậu ta vào trong mắt.
"Thật ra tôi rất hâm mộ anh."
Thiệu Mặc Sâm im lặng nghe cậu ta nói.
"Tôi không có bằng cấp cao, cũng không xuất thân từ chính quy, tôi rất hâm mộ những người có xuất thân chính quy, không phải đi đường vòng."
Thiệu Mặc Sâm kinh ngạc nhìn cậu ta. "À, không có gì để hâm mộ đâu, từ nhỏ thành tích học tập của tôi đã tốt như thế rồi."
Hứa Thành Dục học tập không giỏi. "..."
"Bộ phim đầu tay anh đã nhận được vai nam chính, tôi nỗ lực nhiều như vậy nhưng vẫn kém anh."
Vẻ mặt Thiệu Mặc Sâm được sủng mà lo sợ. "Đều là trời cho thôi."
Hứa Thành Dục không được trời cho. "..."
"Anh nhìn đi, anh không cần nói gì bọn họ cũng vây quanh anh, nào giống tôi, thực ra tôi cũng chỉ muốn cố gắng hết mình thôi." Hứa Thành Dục bày ra nửa khuôn mặt buồn bã.
"Không có đâu...Tại vì nhân phẩm của tôi tốt thôi." Thiệu Mặc Sâm chớp mắt, làm vẻ mặt vô tội.
Hứa Thành Dục nhân phẩm không tốt. "..."
"Fan hâm mộ của anh cũng nhiều hơn tôi, anh Thiệu, ông trời thật sự không công bằng."
"À, chắc là do tôi đẹp trai." Thiệu Mặc Sâm nghiêm túc sờ cằm.
Hứa Thành Dục không đẹp trai. "..."
"Anh chỉ mới hơn 30 đã thành gia lập thất, còn tôi ngay cả một đối tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-dien-cau-no-toi-mot-giai-cp-xuat-sac-nhat/1312219/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.