"Đây là gì?" Liễu Mạn Tinh quơ quơ cái máy kỳ quái.
Trong máy lập tức truyền ra giọng nói máy móc. "Bạn cần vứt một đồ vật bất kỳ trên người bạn, bao gồm cả chứng minh thư."
Liễu Mạn Tinh. "..." Cô bất đắc dĩ nhìn cái bàn ghi rõ tên mỗi người, bỏ chứng minh thư xuống, không phải là sẽ lộ thông tin ra sao?
Nghĩ một lát, cô móc một cái thẻ ra, bỏ vào bên trên.
Một lát sau lại làm như không có chuyện gì xảy ra, ngồi trước bàn tròn, chậm rãi phất tay với một đám người. "Ở đây ở đây."
Mọi người hăng hái chạy lại, tới đoạn phải bỏ một đồ vật, ai cũng do dự.
Mười phút sau, mọi người nhìn cái bàn đầy đồ vật, đờ người ra, Tang Kỳ cảm thán. "Mọi người giấu nhiều thứ quá."
"Đây là mũi tên giết chết người đi đêm." Trên đó viết rõ chỉ có thể sử dụng vào ban ngày.
"Hứa Thành Dục, không phải cậu là người đi đêm chứ? Sao lại giấu thứ này?" Tang Kỳ trêu chọc nói.
Ai ngờ mặt Hứa Thành Dục lại đổi sắc. "Bây giờ mọi chuyện không rõ ràng, cô bảo đi đâu mới có thể tìm được người đi đêm thật sự?"
Tang Kỳ nghẹn lời, không nói nữa.
"Cái bình này..." Trên bàn, ngoại trừ mũi tên còn có một đồ vật khiến người ta chú ý, là cái chai đựng chất lỏng trong suốt.
"Thuốc nói thật?" Giang Nguyện đọc tờ giấy dán bên trên, chớp mắt.
"Đây là của tôi." Bạch Trạch chậm rãi mở miệng. "Lúc tìm khách mời, tôi tìm được Tô Khiên nên được phần thường, đây là lọ thuốc để cho người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-dien-cau-no-toi-mot-giai-cp-xuat-sac-nhat/1312216/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.