Chương trước
Chương sau
Thiệu Mặc Sâm vừa chờ đám người còn lại vừa nói liên hồi.
Bạch Trạch giữ lời bắt đầu đi nấu cơm tối, dưới sự hướng dẫn của Thiệu Mặc Sâm, hai người nhanh chóng chọn xong phòng.
Hai người không chọn phòng sang trọng nhất, lúc MC hỏi anh, Thiệu Mặc Sâm nói. "Những phòng khác đều là phòng hai người, chỉ có căn phòng kia có thể ở được 3 người, nhường cho 3 cô gái vậy."
Bạch Trạch thầm nghĩ, cũng không biết câu nói này sau khi phát sóng sẽ lấy đi bao nhiêu trái tim em gái, chỉ là suy nghĩ thật sự của Thiệu Mặc Sâm không phải như vậy. "Hôm nay chúng tôi ở nhà tre, cách bọn họ khá xa. Sau khi tắt camera đi..." Chưa nói xong đã bị bạo lực gia đình.
Bạch Trạch thu tay lại, cảm thấy cho anh ăn no anh lại hay suy nghĩ lung tung, nếu như ăn ít đi một chút...
"Mọi người chậm thế." Thiệu Mặc Sâm nhíu mày nhìn Liễu Mạn Tinh.
"Hai người nhanh vậy sao?" Tang Kỳ đi cùng Liễu Mạn Tinh, đội bọn họ gặp nhau giữa đường, lại cùng chung một nhiệm vụ.
"Mượn não của Sherlock Homles."
"Không phải Conan sao?" Liễu Mạn Tinh âm thầm thêm một câu. "Đi đâu cũng thấy chết chóc."
Khóe miệng Thiệu Mặc Sâm nhếch lên. "Theo cốt truyện, người phụ nữ độc thân xa lạ nói chuyện cùng Conan..."
Liễu Mạn Tinh che lỗ tai, tôi không nghe tôi không nghe.
"Thầy, anh thật là giỏi." Dương Húc Húc dựa vào Khuất Lan Thương mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, vì sự ngưỡng mộ của Dương Húc Húc với Khuất Lan Thương nên hai người dần kéo gần khoảng cách tuổi tác.
Khuất Lan Thương thản nhiên nói. "Là do em đần."
Dương Húc Húc. "..." Thầy, cái vẻ tao nhã của thầy đâu rồi?
"Đạo diễn Bạch nấu cơm sao?" Hứa Thành Dục tới gần.
Bạch Trạch gật đầu. "Ừm, cơm phải tự nấu, nghe đâu còn được cho điểm và quyết định hành trình sáng mai."
"Có thể cho tôi một con cá được không?" Hứa Thành Dục nhìn hai con cá trong thùng nước.
"Đợt lát nữa làm canh cá, mọi người cùng nhau ăn." Bạch Trạch thấy hơi khó chịu.
Hứa Thành Dục đứng đó, cảm thấy có hơi xấu hổ. "Vậy tôi đi chọn phòng trước."
Bạch Trạch không thể làm gì khác hơn là làm như không biết gì, tuy cậu và Hứa Thành Dục không quen nhưng cũng không thể làm xấu mặt người ta được, mấu chốt là hai con cá này không phải tổ tiết mục đưa, mà là Thiệu Mặc Sâm thấy nguyên liệu nấu ăn quá ít, sợ không đủ dinh dưỡng nên chạy tới bờ sông bắt, quần đang còn phơi trong phòng.
"Hai người xếp vị trí thứ hai." MC nói với Hứa Thành Dục và Liễu Mạn Tinh.
Hứa Thành Dục thấy căn phòng lớn nhất không ai chọn. "Chúng ta ở đâu được?"
Liễu Mạn Tinh "Ah" một tiếng, thấy máy quay chuyển sang cô, cũng không tiện nói thêm gì, cô còn muốn nắm đầu Hứa Thành Dục hỏi anh ta, tôi là con gái, ở chung một phòng với anh được sao? Được sao?
Dương Húc Húc kéo tay Liễu Mạn Tinh đong đưa. "Chị Mạn Tinh, buổi tối em hơi sợ, chị ngủ với em đi, cả chị Tang Kỳ nữa, ba người chúng ta ngủ chung không con quỷ nào dám tới đâu." Vừa nói vừa nắm tay.
Sắc mặt Hứa Thành Dục hơi khó coi, không phải anh ta muốn làm gì Liễu Mạn Tinh, chỉ có thể nói rằng anh ta không đứng trên lập trường của Liễu Mạn Tinh đã suy nghĩ.
Thế nhưng dù sao cũng phải chịu đựng, mấy giây sau Hứa Thành Dục làm bộ thâm tình, giống như bị Liễu Mạn Tinh bỏ rơi, một lát sau bầu không khí cũng nóng lên, mọi người cũng biết anh ta chỉ diễn sâu mà thôi.
Dương Húc Húc đứng trong góc camera không quay tới, nhỏ giọng nói với Liễu Mạn Tinh. "Em có một người bạn từng bị anh ta lừa lọc, chị cẩn thận một chút."
Liễu Mạn Tinh gật đầu, xoa xoa đầu Dương Húc Húc. "Chị quen thầy Khuất, thầy ấy vẫn còn độc thân, em cố gắng lên."
Dương Húc Húc chớp mắt. "Chị Mạn Tinh, chị nói gì thế?"
Liễu Mạn Tinh cũng làm bộ vô tội. "Chị có nói gì đâu."
Một lát sau, hai cô gái phát ra tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc.
***
Thực ra trong thôn này không có bí mật gì cả, chỉ là theo nếp sống của người dân ở đây, ví dụ như mùa xuân thì cùng nhau di cư tới nơi khác, đến khi trời thu lại về cúng bái tổ tiên bọn họ.
"Thảo nào bên này đều là nhà tre, nhà bên kia lại thấp, nhỏ, rèm cửa đều bằng bông." Tang Kỳ bỗng hiểu ra.
"Thế gian to lớn, không thiếu điều lạ." Khuất Lan Thương đẩy kính mắt, chỉ Dương Húc Húc xắt thức ăn.
"Sao thầy không tự xắt?" Dương Húc Húc phồng má.
"Tại sao ư?" Khuất Lan Thương sờ cằm. "Vì mới làm việc giúp ai đó, tay đau."
Dương Húc Húc suýt chút nữa tự đào hố chôn mình, bĩu môi tiếp tục xắt sợi khoai tây.
Khuất Lan Thương cầm sợi khoai tây lên nhìn, kết luận. "Không ai thèm yêu là đúng rồi."
"Này." Dương Húc Húc vỗ ngực một cái. "Cô gái như em có rất nhiều người theo đuổi. Em từng là hoa khôi giảng đường hoa khôi giảng đường đấy."
"Ừm, chuyện khôi hài." Khuất Lan Thương cố ý xuyên tạc ý của cô.
(*) Hoa khôi giảng đường: 校花 / Xiàohuā/
Chuyện khôi hài: 笑话 / Xiàohuà/
"Hừ.."
Bên này đang cãi nhau, phía Tang Kỳ cũng có chút phiền phức, cô và Trình Thành là hai kẻ tham ăn lại không biết nấu, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, không làm gì được.
"Ừm..." Tang Kỳ sờ mũi một cái. "Em đi mời..." Cô nhìn một vòng, cuối cùng vẫn cảm thấy Bạch Trạch đáng tin nhất.
"Đạo diễn Bạch."
"Hả?" Bạch Trạch đã nấu cơm xong, đang bỏ cá vào trong nồi.
"Có thể phiền anh dạy em một chút được không?"
Bạch Trạch nhìn hai người mặt mày ủ dột, gật đầu.
"Không phiền."
Bạch Trạch nhìn nguyên liệu nấu ăn. "Thịt băm xào măng, cải thìa xào tỏi, súp khoai tây, còn gạo thì nấu cháo hay nấu cơm cũng được."Tang Kỳ. "..." Sao nghe khó khăn như vậy. "Nấu cơm." Cô xoa xoa cái bụng đói meo của mình, đang muốn ăn sống nguyên liệu nấu ăn.
Bạch Trạch đứng bên ngoài chỉ đạo. "Vo sạch gạo, thêm nước vào, tỉ lệ 1 - 1, để ở tầng giữa của nồi hấp, bỏ khoai tây lên tầng trên, tầng dưới đổ nước, nấu khoảng 30 phút."
Bạch Kỳ nhanh tay, Bạch Trạch để Trình Thành xắt măng rồi băm thịt. "Nấu nước lên, bỏ măng, thêm một ít muối, sau ba bốn phút thì vớt ra."
Bạch Trạch chậm rãi đi tới cạnh Thiệu Mặc Sâm. "Em phát hiện có người nấu ăn kém hơn anh rồi."
Thiệu Mặc Sâm không vui. "Trong số mấy người đó, chắc chắn anh xếp thứ nhất."
Bạch Trạch mím môi cười. "Vâng vâng vâng."
Thấy Trình Thành lại gọi cậu, Bạch Trạch đi lại. "Ừm, được rồi, đổ nước trong nồi đi, phi tỏi lên, bỏ thịt vào, đảo đều rồi thêm gia vị, ăn cay thì bỏ ớt, không ăn cay có thể thêm chút xì dầu."
Thiệu Mặc Sâm sờ cằm một cái, sao anh lại có cảm giác khó chịu, lỡ như ai đó thấy cậu như vậy, sau này cứ ước ao gả cho Bạch Trạch thì phải làm sao.
"Chúng ta nói chuyện đi." Thiệu Mặc Sâm xụ mặt kéo Bạch Trạch đi.
Bạch Trạch mờ mịt, vẫy tay với Trình Thành. "Chờ một lát rồi đổ măng vào, sau đó thêm chút nước rồi thêm bột vào."
Trì Thành mờ mịt hỏi Tang Kỳ. "Thêm bột vào là sao?"
Tang Kỳ. "..." cô có cảm giác quay xong chương trình cũng không có một bữa no.
***
"Sao thế?"
Thiệu Mặc Sâm mở nồi ra. "Sao lại nấu canh cá?"
"Vì sẵn lửa."
"Sao lại đậy lại?"
Bạch Trạch làm vẻ mặt hung dữ. "Đậy kín thì sẽ giữ được độ ấm, không bị bốc hơi lên."
"Vậy nếu ở đây có 100 con cá em có nấu không?"
Bạch Trạch lắc đầu.
"Ừm." Thiệu Mặc Sâm gật đầu. "Cho nên em chỉ có thể làm miếng dán sưởi ấm cho anh thôi, để mình anh ấm áp là được rồi."
Bạch Trạch. "..."
Bạch Trạch cười đau cả bụng. "Thiệu Mặc Sâm, anh ngây thơ quá rồi."
Thiệu Mặc Sâm hừ hai tiếng. "Anh phòng ngừa thôi." Sau khi chương trình phát sóng không biết sẽ có bao nhiêu người đòi sinh con cho đạo diễn Bạch đâu.
"Anh là quỷ hẹp hòi."
Lúc máy quay rời khỏi hai người, Bạch Trạch đột nhiên ghé vào lỗ tai anh, nói. "Sưởi ấm cho anh còn chưa đủ, lấy đâu sưởi ấm cho người ta nữa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.