Chương trước
Chương sau
Editor: Không hề mập chút nào
Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ
Nếu nói đối mặt với cấp trên nghiêm khắc như Dương Hi, khí thế của Trần Mỹ Quyên đã giảm đi một nửa, vậy thì đối diện với gương mặt lạnh lẽo như sông băng ngàn năm của ông chủ như Trình Dập, cô hoàn toàn không dám nghĩ tới.
Giản Ninh đang trên đường đi chụp ảnh bìa tạp chí, nhìn Trần Mỹ Quyên ngồi trong xe thở ngắn than dài, “Cậu sao vậy? Gặp phải chuyện phiền toái gì sao? Tớ có thể giúp gì cho cậu không?”
Trần Mỹ Quyên nghe cô nói như vậy, mắt sáng lên, vội xoay người, nắm lấy tay cô, “Ninh Ninh, tớ đi gặp tổng giám đốc Lý nhưng anh ta nói phải thông qua sự đồng ý của đạo diễn Trình, tớ nào dám đi quấy rầy ông chủ lớn. Cậu xem quan hệ của cậu và đạo diễn Trình tốt như vậy, không bằng cậu đi hỏi anh ấy, xem có thể lấy kịch bản Giang Sơn Mỹ Nhân không?”
Trần Mỹ Quyên là sau khi Trình Dập và Giản Ninh chia tay mới được sắp xếp đi theo Giản Ninh. Người ngồi đằng sau xe bảo mẫu là một trợ lý đã đi theo Giản Ninh một thời gian tương đối dài. Mặc dù bên ngoài Giản Ninh phủ nhận quan hệ với Trình Dập nhưng vị trợ lý này ngày thường không hay nói, tâm tư lại vô cùng tinh tế. Cô đang cúi đầu nhìn di động thì nhanh chóng ngước lên nhìn phản ứng của Giản Ninh, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm Trần Mỹ Quyên đúng là đồ đầu heo.
Tay Giản Ninh bị Trần Mỹ Quyên nắm chặt, lại nghĩ thầm rằng Trình Dập còn quan tâm đến chuyện của mình sao? Nghĩ đến Trình Dập, trong lòng cô liền loạn thành đoàn, ngưng thở một chút khiến bản thân không nhớ đến anh.
Sau đó, cô nhẹ nhàng rút tay về, dịu dàng khuyên nhủ: “Chuyện công việc thì phải dựa theo quy định của công ty đi. Cậu trực tiếp đi tìm Lý Dao, đối với Lý Dao và chị Dương Hi đều tốt, ngộ nhỡ truyền ra ngoài thì cũng ảnh hưởng xấu đến cậu.”
Trần Mỹ Quyên vô cùng căng thẳng, nhíu mày.
Giản Ninh thấy dáng vẻ chau mày lo lắng của cô ta, cũng không muốn  cô ta tiếp tục rầu rĩ không vui, liền nhẹ nhàng vỗ bả vai cô ta và nói, “Ban đầu tớ không để ý đến bộ phim này lắm, nhưng sau khi cậu mãnh liệt đề cử, tớ đã xem kỹ kịch bản, tớ thấy cũng hay. Cho nên trong buổi họp lần sau, cậu nhắc đến tớ một chút, tớ lên tiếng để thuyết phục mọi người xem sao.”
Trần Mỹ Quyên vốn đã nản lòng nhưng nghe thấy Giản Ninh dịu dàng khuyên nhủ thì ý chí chiến đấu lại bùng lên, muốn đem tài nguyên tốt nhất trên đời về cho nghệ sĩ mà mình dẫn dắt.
Cô ta gật đầu thật mạnh một cái, “ừ” một tiếng vững vàng.
Lúc bộ phận quản lý nghệ sĩ của Trục Ảnh mở họp một lần nữa, nghiêm túc đối diện với Dương Hi, Trần Mỹ Quyên lấy hết can đảm một lần nữa đề nghị cho Giản Ninh quay bộ phim Giang Sơn Mỹ Nhân. Cô ta nghe lời Giản Ninh, chuẩn bị sắp xếp tất cả sẽ nói gì trong buổi họp lần này.
Khi Dương Hi tới đã nghe Lý Dao nói qua chuyện bỏ qua mình mà trực tiếp đi tìm anh. Ban đầu nghe xong cô đã vô cùng tức giận, sau đó lại suy nghĩ rằng kịch bản này có sức quyến rũ gì mà khiến Trần Mỹ Quyên cố chấp như vậy?
Lần này Trần Mỹ Quyên tiếp tục đề cập đến trong buổi họp, Dương Hi cũng bắt đầu tương đối coi trọng kịch bản này.
Cuối cùng Trần Mỹ Quyên còn cẩn thận bổ sung “Chính Giản Ninh cũng rất thích kịch bản này.”
Dương Hi vốn còn muốn nhắc tới chuyện Trần Mỹ Quyên vượt quyền trong cuộc họp nhưng hiện nay cô ta tuân theo quy trình bình thường thì chắc chắn đã có người chỉ điểm cho thế nên bỏ qua một lần.
Vẻ mặt Dương Hi nghiêm túc nói “Nếu Giản Ninh cũng thích, thì tôi sẽ đi tìm Trình Dập hỏi ý kiến một chút.”
Nếu có thể khiến Trình Dập xem qua kịch bản thì chuyện này chắc chắn có hy vọng rồi. Trần Mỹ Quyên cười đến thỏa mãn, nghĩ thầm tuân theo quy trình làm việc cũng không khó khăn như tưởng tượng.
**
Buổi sáng Trình Dập đã tới Trục Ảnh, nhìn thấy kịch bản nằm trên bàn làm việc liền nhíu mày một cái.
Dựa theo thói quen trước kia, kịch bản của Giản Ninh được lựa chọn để trực tiếp trên bàn anh thì đều đã được Dương Hi mở họp sàng lọc và lựa chọn, chờ anh phê duyệt.
Nhưng hôm nay……
Anh gọi điện thoại nội bộ cho Dương Hi. “Không phải tôi đã nói qua về sau chuyện của công việc của Giản Ninh, nếu không quá đáng thì cô mở họp quyết định không cần phải thông qua tôi hay sao?”
Dương Hi đang ngồi trong văn phòng mình, mắt trợn trắng, nhưng ngoài miệng ôn tồn nói “Ai nha, đều do thói quen trước kia, lần này nhất thời sơ sót. Xin lỗi tổng giám đốc Trình nha, hiện tại tôi đang có nhiều việc cần xử lý, chờ buổi chiều tôi sẽ ghé ngang chỗ anh lấy về.”
Hai người này, một người là ông chủ công ty, một người là quản lý cao cấp, đưa một văn kiện chỉ cần sai trợ lý đi là được, đâu cần chính mình phải làm.
Dương Hi nói như vậy, Trình Dập cũng không phản bác, “Ừ” một tiếng, rồi cúp máy.
Dương Hi thấy phản ứng này của Trình Dập, lắc đầu cười nhẹ, nghĩ thầm Giản Ninh muốn quay phim, anh không xem qua mới là lạ!
Hơn ba giờ chiều, Dương Hi nhìn đồng hồ, dự tính Trình Dập hẳn là đã đọc xong kịch bản liền đi đến văn phòng tầng 3 tìm anh.
Cô gõ cửa rồi đi vào, Trình Dập đang tập trung nhìn màn hình máy tính, kịch bản nằm trên bàn làm việc, cách xa Trình Dập.
Dương Hi vươn tay cầm lấy rồi quay đầu muốn rời đi. Đi được ba bước rồi mà vẫn không thấy Trình Dập có phản ứng gì. Cô cảm thầy kỳ lạ, chẳng lẽ Trình Dập thật sự không đọc kịch bản, thật sự không quan tâm Giản Ninh muốn diễn phim gì?
Chuyện này thật sự không có khả năng nha.
Cô đi thật chậm để cho Trình Dập thêm chút thời. Nhưng thẳng đến khi Dương Hi đã đi tới cửa, Trình Dập cũng không lên tiếng. Dương Hi đưa tay lên cầm tay nắm cửa, nghĩ thầm hay là cho tổng giám đốc Trình một cái bậc thang đi xuống, bản thân chủ động hỏi một chút?
Vì thế cô quay đầu lại, tựa như tự nói chuyện “Cái kia…… Không biết kịch bản này cho thích hợp cho Giản Ninh quay không?” Cô nhìn về phía Trình Dập, thấy Trình Dập vẫn đang nhìn máy tính như cũ, như thể hoàn toàn không nghe được lời cô nói.
Dương Hi nghĩ thầm, thật sự tuyệt tình như vậy?
Nàng liền quyết định đi ra khỏi văn phòng lại không nhìn thấy được Trình Dập ở phía sau, nhìn chằm chằm kịch bản trên tay cô, giống như đang nhìn rác rưởi.
Dương Hi gọi điện cho Giản Ninh, “Em muốn quay Giang Sơn mỹ nhân à?”
“Trình……” Giản Ninh theo thói quen muốn hỏi Trình Dập thấy thế nào? Nhưng mới mở miệng, liền lập tức sửa miệng, “Công ty cảm thấy thế nào?”
Dương Hi cũng không nói dối cô, “Trình Dập không nói gì, xem ra thật sự buông tay. Bọn chị cảm thấy kịch bản này không tồi, nhưng cũng không phải tốt đến mức em bỏ lỡ thì sẽ tiếc nuối. Bây giờ chủ yếu là em.”
Giản Ninh nghe được mấy chữ Trình Dập quyết định buông tay kia, tâm tình rơi xuống tận đáy cốc. Cô “dạ” một tiếng, “Em sẽ đến công ty bây giờ, lát nữa gặp mặt bàn bạc lại sau.”
Sau khi cúp điện thoại, cô hồn vía lên mây đi tới Trục Ảnh.
Trình Dập chuẩn bị đi gặp bạn bè, mang theo vẻ mặt biểu lộ tâm trạng không tốt. Anh vào thang máy đi xuống lầu, chờ cửa thang máy mở ra, bất ngờ thấy Giản Ninh đứng ở trước cửa.  
Hai người bỗng nhiên gặp mặt, không hề có sự chuẩn bị trước.
Trình Dập lưu luyến nhìn cô vài cái, sau đó nhẫn tâm thu hồi tầm mắt.
Giản Ninh cúi đầu, tưởng tượng đến chuyện anh thật sự buông tay, trong lòng cũng không tức giận.
Tình huống gặp lại giống như bạn bè này chỉ có người thực sự buông tay mới làm được. Nhưng hiện giờ hai người gặp mặt, tất nhiên không thể tự nhiên chào hỏi được, chỉ có thể đứng ở cửa thang máy, duy trì trầm mặc.
Trình Dập vừa nhìn thấy Giản Ninh, liền nhớ tới kịch bản Giang Sơn mỹ nhân kia, tưởng tượng đến nội dung kịch bản, tâm tình liền trở nên vô cùng không tốt.
Giản Ninh thấy không khí xấu hổ như vậy, liền chủ động nhìn anh gật gật đầu, xem như chào hỏi qua, sau đó nghiêng người chuẩn bị đi vào thang máy.
Trình Dập đột nhiên mở miệng “Em đã xem qua kịch bản Giang Sơn mỹ nhân chưa? Cảm thấy thế nào?”
Giản Ninh chậm rãi quay người, gật gật đầu, “Em cảm thấy cũng không tệ lắm.”
Trình Dập nhíu mày, hỏi ngược lại “Cũng không tệ lắm?” Anh dường như không nghĩ tới, nhìn về nơi khác, hít một hơi thật sâu mới quay đầu lại nói: “Loại kịch bản như thế chắc chắn không thể thiếu được cảnh thân mật em không thấy sao? Kịch bản dựa vào mánh lới các cảnh nóng để câu khách em lại có thể cảm thấy không tệ?”
Đây thực sự là Giản Ninh đã từng cùng anh nghiên cứu kịch bản Chuyện cũ dân quốc sao?
Không phải Giản Ninh muốn quay cảnh nóng, mà chỉ cảm thấy vì hiệu quả màn ảnh cô tình nguyện diễn bất cứ vài nào, cảnh thân mật cũng được, cảnh hành động nguy hiểm cũng được. Trình Dập nhắc tới hiệu quả kịch bản, cô đều sẽ chấp nhận bất kỳ cảnh diễn nào, dù là thân mật hay cảnh diễn nguy hiểm cũng được. Khi Trình Dập nhắc tới cảnh nóng, Giản Ninh liền nhớ đến bộ phim mới của đạo diễn Tân Điều bị anh từ chối, vừa nghĩ tới bộ phim điện ảnh kia cô lại cảm thấy đau lòng.
“Giang Sơn mỹ nhân” đương nhiên không thể so sánh với kịch bản của đạo diễn Tân Điều, nhưng ngoại trừ việc không thể để thế thân diễn cảnh nóng thì tổng thể cốt truyện cũng rất đáng xem.
Giản Ninh cảm thấy Trình Dập vừa nhắc đến cảnh nóng, toàn đưa ra ý kiến chủ quan. Cô thực sự giận dỗi nói, “Không phải anh không quan tâm đến chuyện em tiếp nhận kịch bản gì hay sao?”
Trình Dập bị nghẹn không nói chuyện nhưng nghĩ đến chuyện cô muốn quay cảnh nóng thì không thể bình tĩnh lại nữa, cuối cùng chỉ nói qua quýt một câu, “Ánh mắt chọn kịch bản của em xuống cấp rồi.”
Giản Ninh bị anh nói một câu như vậy, trong lòng chứa đầy hỏa khí, đi đến văn phòng của Dương Hi, tức giận nói, “Em quyết định rồi, em quay Giang Sơn mỹ nhân.”
Dương Hi còn đang kinh ngạc, “Từ lúc chị gọi điện thoại cho em đến giờ không quá nửa tiếng, trong khoảng thời gian nãy đã xảy ra chuyện gì, khiến em hạ quyết tâm như vậy?”
Giản Ninh ngồi lên ghế, khoanh tay trước ngực, tức giận nói, “Trình Dập dám nói ánh mắt chọn kịch bản của em xuống cấp, em đây phải diễn bộ phim này đến mức không thể tốt hơn mới được!”
Dương Hi cười cười, nghĩ thầm hai người này thú vị thật, bọn họ tự mình quay phim điện ảnh sao, một người ra vẻ muốn buông tay làm bộ không nhìn thấy kịch bản, một người đề nghị chia tay lại vị một câu của người kia mà quyết tâm tiếp tục đóng phim.
Bây giờ nếu Giản Ninh tự đồng ý diễn, thì việc quay phim kia coi như đã được định ra.
Người vui mừng nhất không ai khác ngoài Trần Mỹ Quyên, cô ta có thể tưởng tượng ra cảnh Giản Ninh vào vai mỹ nhân động lòng diễn ra một dáng vẻ vô cùng chân thực.
Trình Dập đang ở trong văn phòng làm việc, nhìn thấy văn kiện Dương Hi gửi đến, thì tức giận đến mức một đêm không ngủ.
Ban đêm anh nằm suy nghĩ kỹ, bản thân đang làm việc ở Trục Ảnh, lúc nào cũng chạm mặt Giản Ninh, thì làm sao có thể quên cô được. Trong đầu lại hiện ra hình ảnh cô nói muốn chia tay, trái tim anh đau như cắt.
Sau khi trời đã sáng, anh quyết định rời khỏi tình trạng hiện tại, tự cho mình một kì nghỉ, xuất ngoại giải sầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.