Edit: Lãnh Hàn Tử Băng
Giản Ninh đi dạo phố cùng Lăng Hạo mới cảm nhận được cái gì được gọi là người nổi tiếng.
Xế chiều hôm đó, cả người Lăng Hạ một cây đen che đậy kín mít, đầu đội mũ lưỡi trai, mắt thì đeo mắt kính đen to.
Giản Ninh nhìn khắp lượt Lãnh Hạo giống như nhìn gà trên lửa lớn, ngạc nhiên nói: “Anh thường mặc như vậy mà lên phố sao? Cũng quá kỳ lạ rồi!”
Lăng Hạo lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ bị chà đạp giày vò nhiều vô số kể, “Tôi mặc như vậy chẳng qua cũng chỉ là hơi kỳ lạ mà thôi, nhưng nếu để cho người nào đó nhận ra tôi, tôi sẽ lập tức bị báo chí vây chặt.”
Giản Ninh nhớ lại, trong ấn tượng đúng thật là có chuyện Lăng Hạo bị fans vây trên phố chỉ có thể nhở cảnh sát đến để ra mặt dàn xếp khung cảnh rối loạn này. Cô quan tâm hỏi: “Anh có muốn mua phấn nền để che bớt không, hay là tôi đi mua giúp anh, để anh khỏi phải đi ra ngoài đi qua đi lại một chuyến.”
Lăng Hạo lập tức xua tay: “Không! Màu của đồ trang điểm phải tự mình đi thử mới biết nó có thích hợp với mình không, vẫn là chúng ta cùng đi chung đi!”
Phản ứng đầu tiên của Giản Ninh là: Anh ta là một người đàn ông rất cố gắng trong công việc. Phản ứng thứ hai là: Tuổi nghề của anh ta thì thu nhập không phải bằng thu nhập của minh tinh hạng ba sao? Lên mạng mua mấy bộ trang điểm dùng thử là tốt rồi, vậy mà tiết kiệm như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-dien-anh-tu-va-co-dau-khong/1018376/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.