Hạng Thần vốn đứng sau lưng Triệu Tường Quốc không xa, thấy Kha Diệc Xảo bị bắt thì định tháo cung tên ở trên lưng xuống, nhưng động tác nhỏ này bị Triệu Tường Quốc khôn khéo cảnh giác luôn chú ý cử động của mọi người phát hiện.
Triệu Tường Quốc lập tức quay đầu, hét hướng Lưu Vinh ngơ ngác nhìn phản ứng của mọi người:
- Bắt thằng đó lại cho tôi!
- Hả?
Lưu Vinh không hiểu tại sao mọi người bỗng xích mích, gã hoang mang, nhưng vì ở chung với Triệu Tường Quốc lâu, khi bị ra lệnh liền bản năng bắt lấy Hạng Thần định giương cung bắn tên, đánh rớt cung tên trên người Hạng Thần xuống đất, xoay hai tay ra sau lưng làm Hạng Thần không thể nhúc nhích.
Khi nhận ra mình đang làm gì, Lưu Vinh đã không thể buông tay ra, biểu cảm thắc mắc hỏi Triệu Tường Quốc:
- Anh Triệu, anh đang... làm gì vậy?
Triệu Tường Quốc liếc qua Lưu Vinh mờ mịt, đáp lời:
- Chú còn muốn sống rời khỏi đây không? Muốn quay về không? Nếu muốn thì nghe theo tôi.
Mấy ngày nay Triệu Tường Quốc ở chung với Lưu Vinh cơ bắp đầy mình mà não như trái nho, hoàn toàn mò rõ cái người này rất dễ bị gã ảnh hưởng, bất giác đứng về phía gã, là một kẻ dễ bị khống chế. Trong tình huống hiện giờ, chỉ dựa vào một mình Triệu Tường Quốc thì hơi khó ứng đối với bốn người sống sót trẻ tuổi, có trợ thủ giúp đỡ thì tốt hơn nhiều.
- Nhưng mà... tôi...
Dù muốn sống rời khỏi, nhưng như vậy thì liên quan gì đến việc giằng co
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028855/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.