Bước chân Lưu Vinh dần mềm nhũn, không có sức bước tiếp nữa, môi gã khô nứt, lớp da nửa trong suốt nhăn nhúm mất nước. Lưu Vinh đờ đẫn ngước mắt lên nhìn quét rừng cây gần trước mắt, gã thấy có các sợi dây màu bạc mềm rũ xuống giữa các cành.
Cuối dây leo đọng mấy giọt nước to trong suốt lấp lánh, Lưu Vinh phấn khởi tinh thần, xem giọt nước giống như giọt sương tinh khiết, nói chung chắc là nguồn nước an toàn có thể uống.
- Anh hai Triệu, các người nhìn đằng trước kìa!
Lưu Vinh cũng chú ý thấy những giọt nước to đọng trên dây leo, ngữ điệu ngần ngừ:
- Nước?
Triệu Tường Quốc thầm suy đoán thật sự có việc tốt vậy sao? Sẽ có nước trông sạch sẽ an toàn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ?
Triệu Tường Quốc không nói nhiều, chỉ yên lặng đi theo sau Lưu Vinh đã kích động chạy tới mớ dây leo tự nhiên rũ xuống trong khu rừng. Triệu Tường Quốc không muốn mình là người đầu tiên uống những giọt nước này, gã quyết định chờ xem phản ứng của người khác rồi mới suy xét nên uống hay không, dù cổ họng gã khô khốc sắp bốc khói.
Lưu Vinh chạy tới đầu tiên, tay còn kéo dây thừng trói người đàn ông điên không cho chạy lung tung, nên ông ta cũng bị kéo theo dến gần dây leo màu bạc.
Lưu Vinh cúi đầu quan sát dây leo thật gần, thấy màu dây leo không hoàn toàn là vỏ ngoài màu bạc, thật ra là lông tơ mỏng manh mọc trên vỏ cây. Lông tơ rậm rạp tụ trên dây leo nên nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028843/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.