Trương Diệu nhắc nhở Kha Diệc Xảo đứng ngây người:
- Này cô bé, chú ý thằn lằn bên cạnh mình, đứng ngây ra đó làm gì?
Kha Diệc Xảo giơ tay chỉ vào sau lưng Trương Diệu:
- Anh Trương Diệu... sau... sau lưng anh...
Kha Diệc Xảo chỉ hướng tán lá sặc sỡ ban đầu bò ra Lôi Văn Điệp Tán Tích, biểu tình tiếp tục kinh hoàng.
Njghe Kha Diệc Xảo nhắc, Trương Diệu vụt ngoái đầu lại nhìn ra sau:
- Hả?
Trong nhữn tán lá rậm rạp có hai con thằn lằn bò ra, hai con giống rồi lại khác với đàn Lôi Văn Điệp Tán Tích đang điên cuồng tấn công bọn họ.
Hai con thằn lằn không có nhiều vảy, sắc màu sặc sỡ rực rỡ đủ màu sắc. Người chúng nó đầy vảy màu xám xen lẫn chút màu nâu đất, trên tứ chi và đầu giống đám Lôi Văn Điệp Tán Tích màu sặc sỡ, nhưng phía sau cổ hcúng nó không có lớp da nhăn có thể xòe ra, cái đuôi ngắn và thô hơn Lôi Văn Điệp Tán Tích sặc sỡ một chút. Khác biệt lớn nhất là...
Hai con thằn lằn bò tới gần dài ít nhất cỡ năm thước, cao ba thước, lớn khủng khiếp hơn con cá sấu to. Hơn nữa hai con thằn lằn xám có vẻ nhanh nhẹn hơn cá sấu.
Trương Diệu nhìn con thằn lằn to lớn khiến anh như thấy khủng long sống.
Trương Diệu quay đầu hỏi Bùi Yến đang giết Lôi Văn Điệp Tán Tích sặc sỡ cạnh mình:
- Hai con quái kia là sao vậy? Thể dị biến trong biến dị?
Kích cỡ to như vậy, tốc độ thì nhanh nhẹn, hàm răng và năm móng vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028834/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.