Không biết có phải Trương Diệu đã trở nên nhạy cảm hay không, hình như anh ngửi được mùi kỳ lạ trong sương mù, không hình dung được nó như thế nào, mùi rất khó chịu đựng, khiến anh hít vào cả người bức bối. Trương Diệu lấy quần áo đàn ông còn dư ra khỏi cái túi Kha Diệc Xảo đang ôm, cuộn chúng lại che miệng mũi. Trương Diệu cũng quấn kín Bùi Yến giống y như vậy, anh biết mũi của hắn rất thính, chắc chắn rất khó chịu với sương mù bủa giăng khi đoàn người đi sâu vào trong. Anh ngẫm nghĩ cảm thấy nên lấy đồ bịt mũi trước tiên, che được chút nào hay chút ấy.
Trương Diệu đang giơ tay quấn áo cho Bùi Yến, mu bàn tay kề sát gò má hắn, chợt hắn thè lưỡi liếm nhẹ. Khóe mắt Trương Diệu liếc qua, thấy hắn làm vẻ mặt 'thuận miệng', như thể liếm tay anh là lẽ tự nhiên. Khóe môi Trương Diệu co giật, hai tay giật mạnh, anh đang cột gút bộ đồ giờ kéo chặt ra hai bên.
Trương Diệu thì thầm cảnh cáo:
- Bà nội nó ông yên phận chút đi!
- ...
Bùi Yến bị Trương Diệu dùng áo bịt chặt miệng mũi ngoan ngoãn đứng yên không nhúc nhích nữa.
Trừ hai người ra bên cạnh có Hạng Thần, Kha Diệc Xảo dường như không ngửi được mùi lạ, nên hai người không cần che gì tiếp tục đi tới trước.
Đi gần hơn hai canh giờ qua các sương mù dày nặng, trong tầm nhìn phạm vi một thước hầu như không thấy rõ ràng. Bốn người cuối cùng thấy sương mù phía trước mỏng dần, trong sương mù thấp thoáng khe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028832/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.