Khi Bùi Yến đút hai ngón tay vào trong thì Trương Diệu đã hơi buông xuôi. Anh biết Bùi Yến luôn rất xem trọng anh, lúc đánh nhau với thú nhân nếu không có Luc giúp đỡ thì không biết kết cuộc của hai người ra sao. Bây giờ có thể an toàn đi ra xem như được tái sinh một lần, với bọn họ là món quà mừng chín chết một sống. Bề ngoài Bùi Yến không lộ vẻ gì nhưng chắc trong lòng rất là nôn nóng bất an vì mình bị thương nặng.
Còn Trương Diệu, tưởng tượng nếu hôm đó Bùi Yến chết trong hang đá là trái tim anh lại nhói đau. Giờ phút này Bùi Yến cố chấp muốn kết hợp với anh, Trương Diệu không chống cự lại hắn nổi, nếu hắn đã kiên quyết muốn làm thì anh cũng nghĩ thông, không chống cự gút mắt tình cảm sâu trong lòng nữa.
Đổi lại kêu Trương Diệu ôm Bùi Yến, anh nhớ người hắn từng bị thương nặng, nhớ hắn nhỏ tuổi hơn mình làm anh có cảm giác phạm tội dụ dỗ thanh thiếu niên. Cộng thêm tín niệm cực kỳ ngang bướng của Bùi Yến chỉ muốn ôm anh, làm Trương Diệu từ thân thể đến trái tim không thể cứng rắn từ chối hắn. Trong tình huống này Trương Diệu chỉ có một sự lựa chọn, tuy trong đó có một nguyên nhân nhỏ là anh không đánh thắng Bùi Yến, dù ngoan cố chống cự đến cuối cùng anh vẫn sẽ bị đè mà còn uổng sức vùng vẫy nửa ngày.
Bùi Yến thấy Trương Diệu dưới thân mình không còn quát mắng, chống cự nữa, cơ thể dần không nhúc nhích, hắn vừa tiếp tục khuếch trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028826/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.