Trong đường chất bằng tường đá đen, đi sâu vào trong uốn lượn gấp khúc lại nhỏ hẹp làm Trương Diệu nhức đầu. Mấy hôm nay anh không nhớ đã đi qua bao nhiêu con đường giống y như cái này. Hai người đang bận chạy trốn lại đi con đường đá khúc khuỷu, thật rắc rối.
Ban đầu mấy thú nhân trong hang đã bị Trương Diệu, Bùi Yến giải quyết xong, kéo lê xác chết tới bên vách đá, tìm máy móc hạ cửa đá xuống. Trương Diệu, Bùi Yến tiến lên trước.
Bùi Yến đi bên cạnh Trương Diệu, hắn càng lúc càng im lặng. Trương Diệu không biết Bùi Yến bị gì, anh cũng bận rộn suy nghĩ về chính mình. Anh trở nên là lạ, mới rồi đánh nhau lý trí trống không một lúc, chẳng lẽ Đây là tác dụng phụ của trái cây? Lúc này Trương Diệu không rảnh nghiên cứu sâu về vấn đề này, bây giờ chuyện quan trọng nhất là nhanh chóng tiến lên, xuyên qua con đường đá tối đen.
Trong đường hầm hơi tối nhưng đằng trước toát ra ánh sáng yếu ớt từ vật gì đó, cộng với con mắt Trương Diệu dễ thấy rõ bóng đêm hơn. Trong đường hầm tối tăm Trương Diệu vẫn đi vững vàng, sẽ không đụng phải vách đá gồ ghề hai bên đường.
Quan sát kỹ bề mặt vách đá Trương Diệu mới thấy có một tầng vật chất sáng lấp lánh bám vào bề mặt. Tảng đá nhô ra hình dạng bất quy tắc lồi lõm. Tảng đá không biết là loại gì, Trương Diệu vươn tay sờ cảm nhận thô ráp.
Cứ tưởng hai người sẽ đi mãi trong con đường tối đen, nhưng rồi ánh sáng đằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028816/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.