Lưu Vinh vội giơ tay lên chộp bó tơ trắng sắp đâm vào mắt mình, xúc giác trơn trượt vặn vẹo trong bàn tay gã. Phát hiện không thể tiếp tục tiến lên, tơ trắng đổi hướng đâm vào mu bàn tay Lưu Vinh. Ăn đau, Lưu Vinh vội vàng thả tay ra, tơ trắng nhào vào người gã. Lưu Vinh buộc phải thụt lùi, luống cuống không biết làm sao đối phó thứ kỳ lạ đáng sợ này.
Thứ này như cái đinh có miệng sắc bén, đâm vào tay Lưu Vinh cảm giác như kim chích. Nếu chần chừ thêm một lát, e rằng những sợi tơ trắng này sẽ nhanh chóng chui vào mu bàn tay Lưu Vinh.
Đây là thứ quái quỷ gì? Không biết, là sâu hay loài sinh vật khác?
Lưu Vinh nhìn mấy người bên cạnh, cũng bị tơ trắng chui ra từ người cậu bé tấn công. Mỗi người huơ tay múa chân muốn hất mấy sợi tơ ra xa.
Nhưng mặc cho bọn họ trốn tránh cỡ nào cũng không thể thuận lợi mấy sợi tơ đi. Làn da lộ ra ngoài luôn bị mấy thứ kỳ lạ đâm, không biết là vì sức không đủ mạnh hay sao mà tơ trắng không thể một hơi đâm làn da.
Hèn gì chúng nó chuyên môn tìm lỗ thủng trên khuôn mặt Bọn họ để chui vào trong.
Mọi người càng chạy càng xa, nhưng chạy mãi không vứt bỏ những sợi tơ trắng dần quấn lấy người họ.
Đột nhiên một thanh âm vang lên trong rừng rậm tối đen, hét to với đám người:
- Những ký sinh mù tu dẫn sợ lửa, các người hãy đến bên đống lửa, dùng lửa tấn công chúng nó!
Không biết là ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028811/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.