🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trong phòng nhỏ hẹp Trương Diệu không thể thoải mái vùng vẫy, sợ gây tiếng động lớn khiến thú nhân Xích Kha chú ý điều tra. Mặc dù Trương Diệu cảm thấy thú nhân Xích Kha không có thời gian chú ý bên mình, nhưng cẩn thận là hơn.
Trương Diệu suy đi nghĩ lại, cảm thấy bị thú nhân Xích Kha xem tốt hơn bị người rừng bắt chặt chân không bỏ, anh không cần sợ hắn. Trương Diệu đạp mạnh một cái vùng khỏi tay Bùi Yến, anh nhân cơ hội rụt hai chân về, ngồi thẳng dậy. Trương Diệu đối diện Bùi Yến, nhíu chân mày tuấn tú.
Trương Diệu hỏi:
– Ông có biết ông đang làm cái gì không?
Bọn họ đến ẩn núp tìm hiểu chứ không phải 'học tập' chuyện khác, huống chi bốn phía toàn là kẻ địch.
Bùi Yến thấy biểu tình Trương Diệu cứng rắn, hắn không chạm vào thân thể anh nữa, cẩn thận bò tới gần. Bùi Yến ngồi xuống ở khoảng cách rất gần Trương Diệu, đầu gối hai người sắp chạm vào nhau. Hai người mặt đối mặt, nếu một người nghiêng về trước một chút là sẽ chạm vào mặt người kia.
Bùi Yến nhìn chăm chú vào đôi mắt đen như màn đêm lấp lánh sao trời, than thở:
– Chúng ta là bầu bạn, ta cũng muốn giống như chúng nó.
Bùi Yến chỉ hướng thú nhân Xích Kha còn đang 'vui vẻ' bên ngoài. Bùi Yến cho rằng nếu hắn và Trương Diệu là bầu bạn, trước kia hắn không biết hai 'người' có thể thân thiết như vậy. Nhưng giờ Bùi Yến đã thấy, biết có thể gần gũi, cảm nhận sung sướng thì tất nhiên Bùi Yến hy vọng hắn và Trương Diệu cũng làm điều đó.
– Chậc, khoan nói vấn đề này, ông có biết chúng ta đang ở đâu không? Dám làm bậy?
Trương Diệu nhức đầu xoa trán. Tính tình người rừng này như con nít, không hiểu biết nhiều. Hai người không thể tùy tiện làm chuyện như vậy. Bầu bạn gì đó là Bùi Yến đơn phương nói, Trương Diệu chưa từng thừa nhận.
–...
Bùi Yến im lặng từ chối nói tiếp.
Trương Diệu đành phát huy kiên nhẫn tích lũy mấy chục năm, bản thân anh rất cảm động vì mình còn có kiên nhẫn nhiều như vậy.
– Hãy suy nghĩ tình trạng của chúng ta đi, ông ngoan ngoãn giùm tôi chút! Bây giờ nghỉ ngơi là đủ rồi.
– Nhưng mà...
Trương Diệu nhướng cao chân mày, mất kiên nhẫn hỏi:
– Nhưng cái gì?
Nếu Bùi Yến hưng phấn khó chịu, Trương Diệu sẽ để hắn tiếp tục hưng phấn suốt đêm, còn anh thì đi ngủ.
– Chỗ này của ta, khó chịu.
Bùi Yến không kiêng dè nhìn thẳng Trương Diệu, vén da thú bao dưới thân lên. Tuy bên dưới có mặc quần lót màu đen nhưng không thể che đậy cây gậy sưng đứng thẳng, dán sát quần lót lộ rõ hình thù và kích cỡ. Bùi Yến khó chịu kéo quần lót siết chặt mình xuống, cây gậy nhảy dựng ra, thô to hưng phấn chào Trương Diệu.
Trương Diệu kinh ngạc trợn to mắt, đầu chết máy.
Cha... Cha... Cha nó!
Lần đầu tiên Trương Diệu quan sát 'cậu em' của người khác ở khoảng cách gần như vậy, cảm giác này thật là... Cha nó, quái dị! Dù trước kia Trương Diệu có thấy của quý của người khác nhưng chỉ liếc sơ trong nhà vệ sinh, háo thắng lắm thì so kè kích cỡ. Nhưng tình huống bây giờ càng kỳ quái hơn.
Trương Diệu nhìn vẻ mặt Bùi Yến khó chịu vô cùng, hắn không hiểu làm sao giải quyết 'cậu nhỏ' ngược lại vén vật che thân, lộ ra dục vọng nóng bỏng cho anh thấy. Vẻ mặt Bùi Yến trông chờ Trương Diệu hỗ trợ, anh rất muốn làm bộ như không thấy gì hết. Bà nội nó, mắc mớ gì tới anh?
Trương Diệu hỏi nhanh:
– Ông muốn sao?
Trương Diệu suýt cắn trúng lưỡi, anh chưa từng gặp tình huống lúng túng như vậy.
– Không biết.
Bùi Yến không tìm được từ ngữ nào để biểu đạt cảm giác của mình, hắn trực giác kéo tay anh muốn nhờ anh giải quyết giúp. Trước kia Bùi Yến toàn chịu đựng đến khi ngọn lửa chậm rãi tắt, nhưng tối nay nhìn thú nhân Xích Kha bên ngoài sờ nhau hắn mới hiểu ra, hình như có cách giải quyết tốt hơn giúp hắn xoa dịu dục vọng khó chịu này.
Trương Diệu bất cẩn bị Bùi Yến kéo tay trùm lên khí quan nóng đến phỏng tay. Bàn tay Trương Diệu run run vội rụt về.
Trương Diệu từ chối:
– Cha nó, chuyện này... toàn là người ta tự mình giải quyết.
– Ta không hiểu.
Bùi Yến vô tội chớp mắt ngập nước nhìn Trương Diệu, biểu thị hắn hoàn toàn không biết nên làm sao. Bùi Yến cảm thấy thân dưới nóng cháy làm hắn càng lúc càng khó chịu, mới rồi Trương Diệu đụng vào khiến hắn cảm giác tốt hơn nhiều. Nhưng Bùi Yến chưa kịp cảm nhận thêm thì Trương Diệu đã rụt tay về.
– Ông không hiểu chẳng lẽ không biết quan sát mấy thú nhân bên ngoài làm như thế nào? Chuyện này còn cần người ta dạy?
Vì an toàn, Trương Diệu giấu hai tay sau lưng, không cho Bùi Yến có cơ hội bắt lấy. Trương Diệu dần dần thụt người ra sau giữ khoảng cách với Bùi Yến. Nếu muốn biết làm sao thoải mái thì nhìn thú nhân Xích Kha bên ngoài là đủ rồi, Trương Diệu không muốn dính vào nước đục này.
– Ta không cần, ngươi giúp ta.
Bây giờ trong mắt Bùi Yến chỉ có một mình Trương Diệu tồn tại, hắn không cam lòng, thói quen bò tứ chi tới gần muốn anh an ủi.
Trương Diệu bị buộc nóng nảy vừa thụt lùi vừa ngăn cản Bùi Yến tới gần, trái đánh phải chắn, thân thể không cẩn thận chạm vào người Bùi Yến, không biết hắn cởi sạch đồ từ lúc nào. Tình trạng hai người bây giờ một người tự lột sạch, người kia chỉ có một tấm da thú ngắn, da thịt nóng cháy thỉnh thoảng vì dây dưa, chống cự mà mập mờ dán vào nhau. Cuối cùng Trương Diệu nổi giận đá Bùi Yến nằm phịch xuống đất, anh hít sâu, nhận mệnh gãi tóc. Trương Diệu thầm than, chỉ trách anh lần đó uống rượu say dạy mấy thứ bậy bạ cho Bùi Yến, báo hại bây giờ hắn nghĩ đến chuyện gì riêng tư là sẽ quấn quýt anh đòi dạy.
Bùi Yến không biết cả 'tự xử'. Nghĩ lại người rừng 'ngây thơ' hôn môi còn không biết, thế thì không hiểu 'tự xử' giúp mình sung sướng cũng không lạ gì. Nếu lần trước Trương Diệu dạy Bùi Yến hôn, bây giờ chuyện này càng lúng túng hơn không lẽ kêu Bùi Yến đi hỏi Hạng Thần hay cô bé Kha Diệc Xảo dạy?
Trương Diệu âm thầm kiến thiết tâm lý, tự an ủi mình.
Trương Diệu chưa từng nghĩ đến khả năng Bùi Yến không có hứng thú hỏi người khác dạy vấn đề này, hắn chỉ đặc biệt với một mình Trương Diệu.
Trương Diệu kiến thiết tâm lý thật lâu sau, từ từ thở hắt ra chỉ vào vị trí cách anh một khoảng ý bảo Bùi Yến ngồi chỗ đó.
– Ông ngồi im không được nhúc nhích, tôi dạy ông.
– Ngươi không giúp ta?
– Giúp cái đầu! Dạy xong ông tự làm đi, đừng gây rối tôi nữa!
Trương Diệu lại buồn bực vò đầu, dứt khoát ngồi xuống đối diện Bùi Yến, chỉ vào cây gậy đứng thẳng tắp nóng cháy kia.
Trương Diệu chỉ dẫn bằng lời:
– Ông cầm nó rồi thì... Như vậy... Đó... Rồi... Lên xuống... Rồi...
Trương Diệu nói nửa ngày, ngước mắt lên nhíu mày hỏi Bùi Yến nhìn anh chằm chằm:
– Nghe chưa?
Bùi Yến lắc đầu, bộ dáng ngây thơ vô số tội. Bùi Yến bỗng nhổm người lên, tay nhanh như chớp bắt lấy tay Trương Diệu quên giấu sau lưng, lại ấn vào 'cậu nhỏ' của mình.
Đôi mắt Bùi Yến khó chịu nhìn chăm chú vào Trương Diệu, nói:
– Giúp ta.
Trương Diệu nghiến răng phun một chữ:
– Ông...
Trương Diệu tức giận bóp mạnh của nợ bị Bùi Yến ép buộc đụng vào.
Bùi Yến bị Trương Diệu trả thù bóp làm hắn nhíu mày, môi mím chặt. Bùi Yến không nói, tiếp tục bộ dạng vô tội, đáng thương, chớp đôi mi ưu điểm con lai vừa dài mà rậm im lặng nhìn Trương Diệu.
Thôi vậy.
Cũng đã cầm rồi, làm thực tế một lần cho rồi, sớm xong sớm giải thoát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.