Trương Diệu nhỏ giọng nói với Bùi Yến:
- Ăn, đừng để chúng nó nghi ngờ.
Mắt Trương Diệu liếc hai bên ý bảo Bùi Yến hãy chú ý hành động của các thú nhân Xích Kha xung quanh.
Bùi Yến dời ánh mắt nhìn thú nhân Xích Kha bên cạnh được nô lệ hầu hạ đút ăn mới biết hành động kỳ lạ của Trương Diệu là sao. Bùi Yến hé môi, ăn miếng trái cây Trương Diệu giơ thật lâu.
Trương Diệu ôm tâm lý trả thù, khó chịu vì buộc phải sắm vai nô lệ còn hầu hạ người, Trương Diệu rất là ân cần đút trái cây chua chết người vào miệng Bùi Yến. Thấy Bùi Yến cắn trọn trái cây, vì chua mà nhíu mày, mặt Trương Diệu nở nụ cười gian trá, khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn trở nên dịu dàng nhiều.
Bùi Yến nhìn khuôn mặt điển trai cười gian, đôi mắt đen sáng ngời, bất giác hắn ngừng nhai. Chờ khi Trương Diệu lại cười đưa trái cây đến bên miệng Bùi Yến, hắn bản năng nhẹ cắn ngón tay cách mình thật gần.
- A!
Tay cầm trái cây bỗng bị cái gì ấm nóng bao bọc, ngón tay bị cắn ngậm. Trương Diệu ngẩn ngơ một giây ngó Bùi Yến nhìn mình chằm chằm, mắt híp, trong con người chứa cảm xúc sung sướng. Đầu tiên là dùng lưỡi cuốn trái cây kẹp giữa ngón tay Trương Diệu vào miệng, rồi cắn một phần ngón trỏ, khẽ ma sát. Trương Diệu cảm giác đầu ngón tay bị hơi nóng bao bọc, đầu lưỡi mềm vòng quanh ngón trỏ. Trương Diệu kiềm không được giật giật tay qua một lúc mới ổn định lại, lấy lại tinh thần khỏi cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028769/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.