Tận cùng sườn dốc cheo leo có một con đường thú đi. Trên đảo nhiều thú hơn người, những con đường mòn là do thú hoang thường giẫm lên tạo ra. Vốn trên đường phủ đầy lá khô màu tím vàng giờ dính đầy màu đó, mùi máu nồng nặc theo gió thổi đến. Trương Diệu, Bùi Yến, Kha Diệc Xảo, Hạng Thần cách một khoảng xa vẫn ngửi được.
Một con thú da màu xám, to cỡ ngọn đồi đang chống cự kẻ tấn công. Tứ chi nó ngắn ngủn, người to dày, đầu vuông, vị trí trán giữa hai mắt mọc sừng trắng cứng hình nón, từ gốc hẹp dần đến phần đầu, hơi cong. Cái sừng to nhất nhìn từ xa ít nhất cỡ năm mươi centimet. Những cái sừng chắc chắn, sắc bén, con thú đang dùng sức đụng mở kẻ tấn công trước mặt.
Thân thể con thú đã bị rạch nhiều vết máu, có vết thương sâu nhìn thấu thịt đỏ thắm, gân trắng, máu từ miệng vết thương chảy nhỏ giọt xuống đất.
Tiếng hú thảm thiết không phải từ con thú to này mà là các thú con, con thú to muốn giải cứu những thú con bị kẻ tấn công tách ra khỏi nó.
Có ba thú con khoảng một mét, da xám có vằn đen lấm tấm chưa biến mất, chúng nó kinh hoàng rú lên, kêu mẹ mau đến cứu chúng nó. Con thú to nghe đám con hú thê lương thì càng nóng nảy muốn đụng mở những kẻ đánh lén.
Kẻ công kích thân hình nhỏ hơn con thú cái nhiều, cao cỡ nhóm Trương Diệu. Trương Diệu thấy ngạc nhiên, tại sao những kẻ tập kích có sức mạnh lớn như vậy, có thể giằng co
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028744/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.