Trương Diệu thấy Bùi Yến không hiểu nhiều về thú nhân Xích Kha, chỉ gặp một chết, một tàn, nhưng anh cảm thấy thú nhân Xích Kha không phải loại lương thiện. Trương Diệu nghĩ nếu đi sâu vào đảo không biết bọn họ có gặp thú nhân Xích Kha không.
Trương Diệu quay đầu nhìn hoa văn trên tảng đá tiếp. Có hoa văn bị hang đá vôi ẩm ướt ăn mòn nhiều chỗ, không thấy rõ ràng, có chỗ vẽ quá trừu tượng, Trương Diệu xem không hiểu. Nhưng Trương Diệu thấy một vị trí đánh dấu X, vẽ hoa văn một thân cây kỳ lạ. Trương Diệu phản ứng lại, đó chính là cây bọn họ muốn tìm, cây có thể nổi trên biển trôi khỏi hòn đảo.
Thì ra đây là bản đồ đơn giản tìm gỗ nổi. Trương Diệu nhìn vị trí dấu hiệu cây và vị trí hang bọn họ ở, anh suy tính bước tiếp theo nên đi như thế nào mới đến vị trí mọc cái cây quan trọng đưa bọn họ ra khỏi đảo. Trương Diệu nghiêm túc nghiên cứu tranh trên tảng đá, hình như đi cỡ nào cũng phải trải qua địa bàn thú nhân Xích Kha, xem ra con đường này sẽ không thuận lợi.
- Tên...
Bùi Yến ở sau lưng Trương Diệu quan sát hình vẽ trên tảng đá chợt phát hiện góc dưới bức tranh có chữ ký rất nhỏ không bắt mắt. Hiếm khi giọng Bùi Yến thay đổi.
- Tên?
Trương Diệu nhìn hướng Bùi Yến chỉ, thấy chữ ký rồng bay phượng múa.
Trương Diệu hỏi:
- Ông biết tên này?
Bùi Yến gật đầu, nói:
- Là cha ta.
Bùi Yến nhớ trang đầu tiên nhật ký của mẹ thấy chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028733/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.