Bề ngoài Trương Diệu thờ ơ, lạnh lùng, cười nhạo, xem thường Bùi Yến, anh đưa lưng hướng hắn hong lửa.
Nửa ngày sau Trương Diệu chợt lên tiếng:
- Ông không băng bó vết thương?
Bùi Yến giơ tay thè lưỡi liếm vệt máu trên cánh tay, đáp:
- Liếm là tốt rồi.
- ... Bà nội ông, có liếm tới vết thương trên lưng với eo được không hả?
Trán Trương Diệu nổi gân xanh xoay người đối diện Bùi Yến, anh không biết nên nói cái gì.
- Ngươi liếm giúp ta...
Bùi Yến chưa nói hết câu đã bị Trương Diệu cốc mạnh đầu:
- Xéo, ai thèm liếm giúp ông!
- ...
- ...
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, Trương Diệu chậm rãi nói:
- Trừ cái thứ nhện gì đó ông tìm thấy có thể tiêu độc và cầm máu, ông có biết trong hang này có thứ gì cầm máu được không?
- ...
Bùi Yến nhìn quanh trong hang chất đống các thực vật, trái cây. Bùi Yến chỉ vào đống trái cây chất trong hang, một loại trái cây vỏ ngoài màu xanh đặc biệt, đưa mắt nhìn Trương Diệu.
Cuối cùng Trương Diệu giây trước cười nhạo Bùi Yến bị con cá lạ làm bị thương, giây sau giúp hắn băng bó vết thương. Trương Diệu nhai nát vỏ trái cây đắng nghét phun vào lòng bàn tay bôi lên miệng vết thương, anh cúi đầu xé vải áo thành từng sợi làm băng vải bao thảo dược không bị rớt ra. Vóc dáng Bùi Yến to con ngon ngoãn ngồi dưới đất, cong lưng mặc cho Trương Diệu băng bó vết thương.
Hai người vừa băng bó vừa trò chuyện. Bùi Yến nói cho Trương Diệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028724/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.