Cho đến bây giờ tình hình biến thành líu ríu khắc khẩu không ngừng và trấn an giải thích, không đem lại tác dụng gì mà chỉ có hiệu quả thôi miên. Trong khi mọi người khắc khẩu, Triệu Tường Quốc giở giọng quan thôi miên thì Trương Diệu gục gặc đầu buồn ngủ. Bùi Yến luôn ở bên cạnh thấy vậy âm thầm giật áo Trương Diệu để anh dựa vào người hắn. Cái đầu lắc lư không điểm tựa đột nhiên tựa vào thứ rắn chắc co giãn nóng hổi, Trương Diệu buồn ngủ mắt mở không lên lười suy nghĩ đó là gì, theo đà dựa vào ngủ say. 
Bùi Yến nhìn Trương Diệu dựa đầu vào vai mình, tóc đen ngắn dựng đứng theo hô hấp khi có khi không xẹt qua gò má. Bùi Yến cảm giác hơi ngứa, trong lòng trào dâng cảm giác đặc biệt. Ngón tay Bùi Yến tê tê, muốn chạm vào Trương Diệu hoặc liếm anh, hoặc tiếp xúc càng thân mật hơn. Bùi Yến hít thở ngửi mùi trên người Trương Diệu, hắn cục xúc bất an bấm đầu ngón tay. Bùi Yến lớn lên trong rừng, muốn thứ gì đều dựa vào bản lĩnh giành lấy, nhưng bây giờ hắn lo lắng không biết bản thân muốn cái gì, cũng vì thế làm hắn càng rối rắm hơn. 
Bùi Yến không tiếp xúc tình yêu, không yêu đương bao giờ, càng không biết yêu rồi làm sao cùng một chỗ. Bùi Yến lớn lên cùng thú hoang, biết hiện tại hắn có cảm tình đặc biệt với Trương Diệu nhưng không biết làm sao biểu đạt, giải phóng ra. Bùi Yến chỉ có thể một mình nghi hoặc, rối rắm. 
Trương Diệu không biết đã mang đến rắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028714/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.