Sau này Bùi Yến và thú con quen mùi nên không bị Hồ Hổ thú ăn. Bùi Yến đi theo chúng nó học bản lĩnh và khả năng đi săn mới dần trưởng thành như hiện nay.
- Những Hồ Hổ thú gì đó nghe qua thì nó không làm sai cái gì, khi đó mẹ của anh...
Đã chết rồi, bầy Hồ Hổ thú không tính là hung thủ.
Trương Diệu nghĩ như vậy, nhưng suy nghĩ kỹ thì mẹ của người ta bị thú hoang phân thây, ăn sạch trước mắt, bị ám ảnh tâm lý muốn báo thù cũng không có gì sai.
Tóm lại Bùi Yến lớn lên biến vạm vỡ, lợi hại hơn cả đám Hồ Hổ thú, hắn lại có trí tuệ nhân loại. Bùi Yến dùng dao găm mài từ hòn đá kỳ lạ giết sạch đám Hồ Hổ thú từng ăn thịt mẹ hắn. Bùi Yến lột da chúng nó ra, thịt thì phơi khô làm đồ ăn.
Hồ Hổ thú khác thấy Hồ Hổ thú giống đực mạnh khỏe nhất không phải đối thủ của nhân loại, nhìn Bùi Yến bị mùi máu nồng nặc bao bọc, ánh mắt nguy hiểm khiến bầy thú dữ luôn là vua rừng rậm kiềm không được e sợ. Trong một đêm đám Hồ Hổ thú rời ổ, tập thể di chuyển không biết chạy tới chỗ nào trên hòn đảo.
Bùi Yến theo mùi và ký ức lúc nhỏ, mang chiến lợi phẩm da lông tìm về hang cha mẹ hắn sống. Bùi Yến tìm thấy sách cha mẹ hắn để lại, đọc tới đọc lui, học tập để lấy lại khả năng tư duy của con người, không bị dã tính khát máu dưỡng thành nhiều năm nay.
Mẹ Bùi Yến thích đọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028709/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.