Trương Diệu không muốn bị đám sâu to ngàn chân màu lam bao vây. Trương Diệu cúi đầu thấy có dây leo dài dưới chân mình, bây giờ anh không rảnh nghĩ dây leo có chắc hay không. Trương Diệu vội nhấc tay lên phóng gây gỗ vào người sâu to ngàn chân màu lam nhào tới, sau đó anh xoay người, ngồi xổm xuống bắt lấy dây leo vùi dưới đất, trượt xuống khe sâu.
Dây leo không trơn ma sát làm lòng bàn tay Trương Diệu đau đớn nhưng anh không dám buông hai tay ra, nếu không thì anh sẽ ngã xuống chết. Có nhiều sâu to ngàn chân màu lam nhào tới cắn Trương Diệu nhưng hụt, sâu to ngàn chân màu lam từ đỉnh đầu của anh rớt xuống dưới. Trương Diệu nhìn đám sâu to ngàn chân màu lam ngày càng xa, và nhiều con rớt xuống. Có sâu to ngàn chân màu lam rớt trên vai Trương Diệu, anh vội dừng lại thế trượt xuống, thả một tay ra đập vào con sâu to ngàn chân màu lam chưa kịp há mồm cắn anh.
Lần đầu tiên Trương Diệu đụng vào thân thể lạnh băng bóng loáng, xúc cảm thật buồn nôn. Trương Diệu thuận lợi phủi sâu to ngàn chân màu lam xuống, bên trên không có thêm mưa sâu. Trương Diệu thở phào, cầm dây leo nghĩ bây giờ leo lên thì hơi xa, còn bò xuống . . . Trương Diệu nhìn dây leo dưới chân, chiều dài đã không bao nhiêu nhưng so với khe núi thì vẫn rất xa.
Làm sao đây? Trương Diệu ở trên không trung dựa vào dây leo lơ lửng, anh đang do dự nên bò lên hay làm gì thì nghe tiếng răng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028706/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.