Một lần thí nghiệm đã thành công dấy lên đống lửa đốt trong hang kêu bóc bóc, lửa hừng hực. Trương Diệu lưng dựa vào vách đá, nhìn ánh lửa bập bùng, cảm thấy vừa lòng, xem ra năng lực cầu sinh của mình không tệ. Anh vươn tay sờ bộ đồ phơi cạnh đống lửa, nó đã hơi khô. Thân thể bị nước biển và mưa tẩm lạnh dần ấm lên, tạm thời núp trong hang có thể che gió mưa thổi vào, tất cả cho người tâm tình thoải mái, ổn định nhiều.
Trương Diệu đang suy nghĩ vấn đề tiếp theo là ở trên đảo này làm sao cầu sinh, làm sao tạo ra tín hiệu cầu cứu, chờ đợi nhân viên cứu hộ phát hiện. Ngoài hang bỗng có thanh âm đang từng chút một hướng tới hang động. Trương Diệu lập tức cảnh giác đứng dậy, tầm mắt tập trung vào cửa hang.
Sẽ là người nào? Chắc không phải là thú hoang chứ? Trong tay anh bây giờ không có một tấc sắc, thể lực cạn kiệt, muốn đấu với thú hoang thì hơi khó.
- Ai đó?
Trương Diệu hét hướng cửa hang phát ra tiếng động.
Một cô bé trông khoảng mười ba, bốn tuổi tóc ướt nhẹp dán gò má, môi bị đông lạnh tím tái. Cô bé đáng thương ôm một bao hành lý màu xanh vào ngực, từ ngoài cửa hang thò đầu vào nói.
- ... Là... Là tôi...
* * *
Ác mộng dường như chỉ xảy ra trong chớp mắt. Rõ ràng một giây trước Kha Diệc Xảo còn đang làm mộng đẹp, ngay sau đó cả thế giới hoàn toàn sụp đổ. Máy bay cô ngồi bỗng lắc lư không ngừng, rồi thì trời đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028702/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.