- Mẹ! Mẹ! Mẹ nhìn xem, bên ngoài có mây! To quá đi, thật là đẹp! Rất giống kẹo bông gòn đó mẹ! 
Cậu bé hưng phấn kêu lên, giọng rất to đánh thức Trương Diệu ngủ bên cạnh. Nói thật tình bây giờ trong đầu anh đang tưởng tượng túm đầu thằng nhóc ồn ào nhét vô bồn cầu cho rồi. Anh có gặp con nít làm ầm ĩ nhưng làm ồn tới mức này thì chưa từng thấy. 
Từ lúc lên máy bay bắt đầu, cậu bé cứ đòi ngồi cạnh vị trí cửa sổ không ngừng nhúc nhích, quậy phá, lớn tiếng nói chuyện với người ở ghế sau. Một lát cậu bé đòi đi nhà vệ sinh, chốc lát kêu la đòi uống nước, rồi thường chỉ ra ngoài cửa sổ thời tiết biến đổi, kêu la không ngừng. Sáu tiếng đã qua vẫn không thấy cậu bé dừng lại dù chỉ là một giây, điều này làm Trương Diệu không có tính kiên nhẫn càng thêm bực mình. Khó khăn lắm anh mới bỏ qua tạp âm thiếp ngủ chốc lát. Cậu bé càng cao giọng khiến anh ggiật mình tỉnh dậy, anh quyết định không nhịn nữa. 
Anh ngoái đầu cảnh cáo cậu bé kêu la nhìn ngoài cửa sổ. 
- Ê! Nhóc kia, mày im miệng giùm được không, ngồi yên coi! 
Cậu bé dán sát gò má vào cửa sổ hưng phấn kêu la, ngoái đầu thấy Trương Diệu cau mày nhắc nhở mình, bộ dạng hung dữ khó gần khiến khóe môi cậu bé giật giật sụ xuống, bỗng òa khóc. 
Cậu bé vừa khóc vừa kêu to. 
- Mẹ... Mẹ ơi...! 
- Ê này này! Mày khóc cái gì? 
Thấy cậu bé bị mình hù đến phát khóc, Trương Diệu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028698/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.