Lưu Bác hiếm khi gặp được anh họ, cho nên ở tới khuya cũng không muốn quay về.
Ninh Dã không có biện pháp với đứa con trai này, sau lại thừa lúc Ninh Dã nghe điện thoại, liền lôi thằng nhóc ra khỏi biệt thự.
" Không phải mẹ nói giao thừa lại đến sao, hôm nay đã trễ thế này, lại một hai quấn lấy anh họ!"
Lưu Bác bên kia bĩu môi, không tình nguyện nhỏ giọng lầm bầm:
"Anh họ lại nhất định sẽ không về nhà ăn tết..."
Ninh Vi không nghe rõ, tưởng rằng cậu đang cãi lại, hung hăng đánh hai cái.
Tô Đào vẫn luôn bên cạnh nhìn, cảm thấy hai mẹ con này đứng chung rất ấm áp lại thú vị, nhất thời không nhịn được mím môi cười một tiếng.
Nhưng sau khi bị Lưu Bác phát hiện, nụ cười này liền bị cậu hiểu sai ý nghĩa.
Cậu cho rằng cô đang cười nhạo mình, cho nên nhân lúc hai người lớn kia không chú ý, đen mặt, chủ động nhìn Tô Đào nói.
" Chào."
Cậu bé lúc này một tay cắm vào túi quần, trên đầu đội mũ len thể thao, nhìn vừa ngầu lại vừa lạnh lùng, khác hẳn với hình ảnh trước đó với Ninh Dã.
"Chị đừng tưởng hôm nay thắng anh họ tôi liền vênh váo, anh ấy chính là muốn làm cho bà ngoại vui vẻ, nên mới giả vờ bị chị đánh bại."
Tô Đào nhìn cậu như thế này không hiểu sao lại muốn cười, theo bản năng cong cong khóe môt, "Đúng vậy, chị biết mà."
Lưu Bác cảm thấy cô đang cố ý khiêu khích mình, nhất thời càng trở nên nóng nảy, "Chị đừng có đắc ý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-dao-o-long/211479/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.