Chương trước
Chương sau
“Được rồi...” Vũ Vô Cực thở ra một hơi, ánh mắt lại có chút bình tĩnh. Nhìn ánh mắt bình tĩnh này, Thiên Đạo Lưu có vài phần khen ngợi. Đáng tiếc, thiếu niên này còn quá trẻ tuổi không hiểu như thế nào là lòng người hiểm ác. Nếu không như thế thì hắn cũng không dễ dàng bị Thiên Đạo Lưu chế phục. Chỉ thấy Vũ Vô Cực nhìn về Đông Quân Diễm Phi và Nguyệt Thần.

Nguyệt Thần nhẹ nhàng gật đầu một cái, bàn tay nhẹ nhàng phất lên, giọng điệu mang theo tràn ngập mệnh lệnh: “Lui xuống đi!” Mấy con hồn thú mười vạn năm phát ra gầm gè không cam lòng nhưng cũng không có cái lệnh mà từ từ lui xuống đề lộ ra một khu vực rộng lớn cho đám người.

“Mở ra kết giới!” Thiên Đạo Lưu nheo mắt lại quay ngoắt đầu nhìn về phía đám người Đông Quân đồng thời vẫn không quên túm chặt lấy cổ Vũ Vô Cực. Một khi đám người này dám hành động quá khích có ý muốn cứu Vũ Vô Cực ra, hắn sẽ lập tức giết chết Vũ Vô Cực ngay tức khắc.

Thế giới này là thực mà không phải phim ảnh hay tiểu thuyết gì đó. Nhân lúc nhân vật chính bị bắt giữ hoặc người thân của nhân vật chính bị bắt giữ, đối phương sẽ kiêng dè không dám giết. Nếu ngươi thử dám tới xem, ta cũng lắm thì đem con tin trong tay giết chết. Kéo người chết chung dù sao ngươi đã không tuân thủ rồi như vậy cứu được con tin ngươi cũng sẽ giết hoặc tra tấn ta vậy sao không kéo người chết cùng. Đồng thời cũng sẽ chẳng có chuyện dùng con tin uy hiếp sẽ khiến cho đối phương từ bỏ vũ khí đầu hàng. Chẳng bên nào là bên ngu cả nên sẽ chẳng giống phim và tiểu thuyết như thế.

Đôi mắt Đông Quân Diễm Phi lúc này hơi híp lại, nàng hít một hơi thật sâu. Đôi tay nhẹ nhàng kết một ấn phức tạp. Theo đó lớp bao phủ nhè nhẹ quanh toàn bộ học viện Thiên Đia biến mất. Lúc này Thiên Đạo Lưu cũng hơi híp mắt lại nhìn về phía Bỉ Bỉ Đông nói: “Chúng ta rời đi!”

Bỉ Bỉ Đông đang muốn gật đầu một tiếng thì Vũ Vô Cực lạnh lùng lên tiếng nói: “Toàn bộ người trong Võ Hồn Điện lập tức rời khỏi đội ngũ nếu như các ngươi không muốn cũng đám người này chôn cùng!”

“Cái gì!?” Bỉ Bỉ Đông cùng với Thiên Đạo Lưu không hẹn mà cùng hô lên một tiếng. Ngay sau đó hai người không hẹn mà cũng nghĩ đến nội gian. Lập tức từ phía trong đoàn người Võ Hồn Điện lập tức nhảy vọt ra phía bên ngoài. Trong đó còn không có ít phong hào đấu la. Cảnh tượng này làm cho Bỉ Bỉ Đông và Thiên Đạo Lưu nhất thời cứng cả người. Hai hàm răng Bỉ Bỉ Đông theo đó nghiến chặt: “Đáng chết!”

Thiên Đạo Lưu mở miệng nói: “Trong chúng ta có nội gian...” Đột nhiên Thiên Đạo Lưu quay ngoắt đầu nhìn về phía Vũ Vô Cực. Hắn nghe được Vũ Vô Cực nói câu vừa rồi nói: “Thằng nhóc... ngươi vừa nói điều gì?” Ánh mắt Thiên Đạo Lưu nhanh chóng đảo qua thấy được đám người cùng hồn thú nhanh chóng vội vã rút đi nơi này.

“Ta nói các ngươi hôm nay e rằng không thể sống rời khỏi nơi này!” Vũ Vô Cực lập tức mở miệng nói. Ngón tay chỉ thẳng lên bầu trời không biết lúc nào thì trời đánh trực tiếp biến thành màu đen. Mây đen trong nháy mắt hội tụ đầy. Sấm sét điên cuồng phát ra. Khi mà Thiên Đạo Lưu nhìn bầu trời thấy được ở trên trời cao đã xuất hiện một tia chớp nháy mắt đánh về phía hắn.

Rắc! Cổ Vũ Vô Cực bị Thiên Đạo Lưu bóp nát khi mà hắn cố gắng đánh bay tay Thiên Đạo Lưu làm thân mình bắn ngược ra phía sau. Cổ bị gãy nát làm cho Vũ Vô Cực nhăn mày một cái. Nhưng thần thông bất tử chi thân lập tức đem thương thế hắn nhanh chóng khôi phục.

Oanh, oanh... Sấm sét điên cuồng đánh khắp nơi. Theo đó đất đá trên ngọn núi đều bị sét đánh cho nổ vang. Bụi mù bắn tung toé, ánh sáng lập loè chói cả mắt. Bỉ Bỉ Đông mở miệng nói: “Chết tiệt! Cái gì thế này? Chẳng lẽ Thiên Địa tông có thể điều khiển cả thời tiết!”

“Không thể nào!” Cả người Thiên Đạo Lưu bị sấm sét đánh cho đen thui, hắn mở miệng nói: “Đây là thiên phạt! Không phải chỉ hồn thú mười vạn năm độ kiếp mới có thiên phạt sao?”

Từ trên trời lập tức bắt đầu hạ xuống liên miên tia chớp đánh thẳng về phía đám người Võ Hồn Điện đương nhiên không ít có lôi điện đánh lên người Vũ Vô Cực. Vũ Vô Cực thầm nghĩ: “Chơi lớn, độ kiếp tăng mạnh độ khó!” Bấ quá hắn vẫn mở miệng cười nhẹ đối với Thiên Đạo Lưu nói: “Không phải thiên phạt là đạo phạt. Tuy theo tu vi mà uy lực thiên phạt sẽ thay đổi. Thần gặp loại đạo phạt này đến là thần tối cao cũng tử vong!” Ngón tay cái đưa lên, Vũ Vô Cực giảng giải và nở nụ cười với hàm răng trắng và mặt đen xì một cách đầy tiêu sai.

Oanh! Một tia chớp đánh thẳng vào người Vũ Vô Cực, theo đó máu thịt nát bát bắn tung toé. Đồng thời từ trên bầu trời xuất hiện hàng loạt hình người có lôi điện vờn quanh. Mà mấy thân ảnh giống hệt Vũ Vô Cực theo đó bay xuống hướng về phía Vũ Vô Cực mà oanh sát.

Đám người Võ Hồn Điện cũng được chiếu cố không kém. Tất cả bọn họ đều có được đối thủ nhanh chóng chiếu cố. Thiên Đạo Lưu cũng có được ba bản sao Thiên Đạo Lưu xuất hiên tấn công về phía hắn. Đồng thời trên bầu trời còn không ngừng lập loè tia chớp chuẩn bị oanh xuống đám người.

Không biết lúc nào thì đoàn người Đông Quân Diễm Phi đã chạy ra ngoài khá xa. Nhìn cả bầu trời đen nhánh, sấm sét oanh kích lượng lờ. Lực lượng thực sự làm cho người ta cảm nhận được thiên uy khủng bố. Hồng Liên có vài phần lo lắng mở miệng khẽ nói: “Vô Cực, anh ấy sẽ không có vấn đề gì chứ?”

“Chồng yêu...” Minh Châu khẽ cười nhẹ, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Hồng Liên nói: “Chàng sẽ không có vấn đề gì. Hồng Liên, cô nhiều lo lắng rồi!” Bất quá trong lòng Minh Châu không biết phải nói như thế nào.

“Nói giống như cô không phải ấy!” Khuỷ tay Diễm Linh Cơ huých nhẹ vào eo Minh Châu, nàng khẽ cười nói: “Trong lòng cô lúc này có phải hay không cũng là như vậy đây?”

“Ây da...” Hồ Mị Nhi khẽ uốn lượn thân mình của mình, giọng nói dường như không chút nào quan tâm: “Không phải một lần hai lần chồng yêu độ kiếp đâu. Chúng ta sớm đã quen thuộc rồi không phải sao?”

Đại Sư lúc này ở một bên nắm tay của mình có chút muốn nói rồi lại thôi. Đến cuối cùng Phất Lan Đức vỗ vỗ nhè nhẹ bả vai lắc lắc đầu. Đường Tam ở một bên vẫn chăm chú nhìn về phái người nam nhân mặc áo choàng đen này. Người nam nhân này làm cho hắn có cảm giác hết sức quen thuộc. Độc Cô Bác đưa tay lên xoa mồ hôi trên trán mở miệng nói: “Thằng nhóc này, thực sự liều mình. Vậy mà dám tính kế Võ Hồn Điện với cực hạn đấu la. Nó không biết nguy hiểm như thế nào sao?”

“Độ kiếp!” Một âm thanh hơi có phần già nua từ trong quần áo choàng màu đen phát ra: “Hắn là hồn thú!”

Dường như lời này nói ra đem tất cả mọi người ở đây ngạc nhiên. Ngay cả Tiểu Vũ cũng bàng hoàng hô lên: “Vô Cực, hắn chẳng lẽ là hồn thú mười vạn năm muốn độ kiếp. Không lý a, nếu mười vạn năm hồn thú không thể nào yếu như vậy. Còn có hình người, chẳng lẽ mãnh thú!”

“Tiểu Vũ...” Đường Tam ngạc nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi giống như rất rõ về hồn thú. Chẳng lẽ Vô Cực là hồn thú mười vạn năm hoá hình.”

“Không phải!” Lộng Ngọc lúc này ở một bên trực tiếp lên tiếng khẽ nói: “Anh ấy không phải hồn thú. Chẳng qua vì tu luyện công pháp có phần đặc biệt lên mới phải trải qua lôi kiếp. Mỗi một lần đột phá sẽ đối mặt với lôi kiếp. Không có bất cứ ai có thể giúp được người độ lôi kiếp. Nếu như có người giúp đỡ sẽ khiến lôi kiếp gia tăng uy lực. Tuỳ theo sức mạnh mà lôi kiếp mạnh yếu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.